Đỗ Chuẩn không hề có sức lực phản kháng lại, anh ta bị đội hộ vệ nắm cổ áo kéo ra ngoài, cho nên chỉ còn cách đọc rõ từng chữ một.
“Anh nhằm vào Đường Ly! Bởi vì học trò thầy Đường không thích nhất chính là anh!”
“Anh không thể làm như vậy với cô ấy được! Tôi sẽ gọi người tới giúp đỡ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gọi người?”
Ánh mắt sắc bén của Tần Du liếc qua anh ta, sau đó mỉm cười khinh thường.
“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, là người phụ nữ của tôi.”
“Anh, dựa vào tư cách gì.”
Cương quyết, kiêu ngạo, cứng rắn tuyên bố chủ quyền.
Anh là chủ nhân vừa có súng vừa có quân quyền, anh chính là quy tắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Thiên Vương có tới đây cũng phải chịu kết cục giống như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Chuyện Đỗ Chuẩn bị trục xuất chẳng qua chỉ là một chút bụi bặm nhỏ nhoi của Cảnh Chương Đài mà thôi.
Trên đường Trần Thiến đến lầu chính gặp được người gác cửa, nghe nói người gác cửa quản lý công việc phải tiếp đón hàng ngàn người cả một ngày trời, cô ấy chỉ có thể lịch sự mỉm cười, an ủi đồng nghiệp: “Như vậy đi, anh cứ bận việc trước, sĩ quan tìm tôi, tôi đi trước đây.”
Đến cửa phòng làm việc của lầu chính, Trần Thiến lại đợi thêm một lúc cho đến khi Tần Du cho phép cô ấy đi vào.
Trong căn phòng tràn ngập mùi xì gà thoang thoảng.
Trần Thiến là thư ký xứng đáng với chức vụ, cô ấy nhớ lại một lúc mới nhận thức được tần suất sĩ quan hút thuốc cao hơn rất nhiều.
Chính xác mà nói chính là mấy ngày gần đây.
“Vào đi.”
Tần Du tựa vào lưng ghế túy ý ra lệnh một câu, giọng nói của anh khàn khàn.
Trong gạt tàn thuốc, dấu vết của điếu thuốc xì gà nhanh chóng chất đầy.
“Sĩ quan, anh uống nước đi.” Trần Thiến cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, cô ấy chủ động cầm lấy ấm trà.
“Không cần.” Tần Du lạnh nhạt xua tay, dập tắt điếu xì gà: “Cô có công lao, ngồi xuống đi.”
Trần Thiến lại càng không được tự nhiên, trong lòng là một mớ hỗn độn.
Trong phòng làm việc, ngoài sofa và ghế chủ nhân ra thì chỉ còn lại một chiếc ghế dựa.
Cũng không phải là Cảnh Chương Đài tiết kiệm thu chi mà là không có ai dám ngồi ngang vai ngang vế với Tần Du ngay trước mặt anh.
Ghế dựa để đó cũng trở nên vô dụng.
Chiếc ghế hoa hồng bọc đệm mềm mại kia đã lâu rồi không được sử dụng.
Trần Thiến nhớ rõ lúc trước Đường Ly sẽ ngồi trên chiếc ghế ấy giúp