Đường Ly lại bị nhốt lại.
Lần này, căn phòng mà cô bị nhốt hoàn toàn không giống với phòng cưới, dường như cô vừa tỉnh dậy đã khóc.
Căn phòng giam lạnh lẽo vô cùng, bốn phía chỉ có bốn bức tường, trong phòng không có gì cả, cánh cửa sắt vững chắc đến mức giống như chưa từng mở ra vậy, đến người đưa cơm cho cô cũng không thể vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơm đều được đưa vào từ lỗ tròn phía dưới cánh cửa.
Nữ tù nhân dường như đã chọc giận ngài sĩ quan nên bị nhốt lại như thế này.
Cô biết Tần Du tức giận, nên không dám đưa ra yêu cầu gì, chỉ biết tủi thân cúi đầu ăn cơm.
Ít nhất cơm vẫn là cơm nóng.
Nhưng sau khi ăn vào, Đường Ly lại phút chốc không còn chút cảm giác nào, khi ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy bức tường xám và tấm gương lạnh lẽo kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch mịch.
Chỉ có một mình cô, ngoài ra thì không còn tiếng động gì nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ đến những ngày tháng ở trong Đường Viên.
Trong Đường Viên có rất nhiều cổ vật được bố cô sưu tầm, được đặt yên ổn trong một cái chụp thuỷ tinh.
Bình thường cô đều làm bạn với những cái chụp đó.
Bố không nhớ ra cô nữa, sức khỏe cũng không tốt, vì vậy đã được đưa đến viện điều dưỡng.
Trong Đường Viên chỉ có một mình cô ở.
Thỉnh thoảng sẽ có khách đến nhà, nói là đến xem cổ vật, sau khi xem xong rồi lại đi, vẫn chỉ có một mình cô qua đêm.
Một mình cũng rất tốt, rất yên tĩnh, không sợ có người làm phiền cô đọc sách.
Cô có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Đường Ly mím môi, ngẩn người nhìn chén thuốc đông y bên cạnh mâm cơm.
Cô cũng không sợ đắng, uống từng chút vào.
Giữa chân nhớp nháp khó chịu, tinh dịch mà người đàn ông bắn vào vừa nhiều vừa đặc, cô chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ chảy ra ngoài.
Đường Ly uống xong thuốc tránh thai, rút lại vào tấm áo khoác đó, cũng không biết thế nào mà ngủ thiếp đi mất.
Ở góc tưởng, chấm đỏ của camera lóe lên, từ đầu đến cuối đều chưa từng tắt.
Mấy tiếng sau, nữ tù nhân trong màn hình camera đã có tiếng động.
Sau khi cô tỉnh dậy thì có vẻ rất khó chịu, bất an nhích đến gần cửa sắt, trông vô cùng đáng thương, giống như một chú mèo