Rõ ràng, tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trái tim của Trần Thiến bỗng căng thẳng, những gì đang xảy ra ở trung tâm nhà tù nhanh chóng thay đổi.
Tiếng roi tạm thời dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh tra khảo tôi như vậy cũng không sao..." Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có giọng nói yếu ớt của Đường Ly vang lên.
Dù đã rất yếu nhưng giọng nói vẫn rất trong trẻo, rõ ràng, gác lại những suy nghĩ yếu đuối trong đầu.
"Tống Tư, anh thẩm vấn tôi như vậy... chí ít so với sĩ quan còn tốt hơn..."
Nữ tù nhân nhỏ bé chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt ươn ướt nhưng nước mắt lại không hề rơi xuống.
Thác đầy tóc xanh, vẻ đẹp xuất trần, đẹp đến vỡ vụn, không thể chạm vào.
"Một ngục giam sạch sẽ như thế này... không giống như cách mà sĩ quan… sỉ nhục tôi..."
Cô nghẹn ngào nhắm mắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như tự nguyện dâng mình lên bàn thờ cho Bồ Tát.
Trần Thiến nhìn từ xa, thậm chí cô ấy còn quên cả thở.
Cô ấy thực sự không mong Đường Ly sẽ nói điều đó.
Lập trường trong lòng cô ấy, không biết từ lúc nào đã bắt đầu lung lay.
Nhà tù là địa ngục, đòn roi, đánh đập, bất kể là hình thức tra tấn nào, đều là sự tra tấn xé toạc da thịt.
Xét về nỗi đau, ngay cả một người đàn ông mạnh mẽ cũng không thể chịu đựng được, chứ đừng nói đến một người đẹp yêu kiều như Đường Ly.
Nghe tiếng roi da, từng roi vung lên không trung để hù dọa, ngay cả kẻ ngốc cũng biết mỗi một nhát đánh xuống cũng đủ khiến người ta đau đến chết.
So sánh với hình thức trừng phạt của sĩ quan... Nếu cô thực sự muốn bảo vệ mình thì đương nhiên sẽ biết cách lựa chọn.
Không phải Trần Thiến chưa từng xem qua hồ sơ bệnh án do bác sĩ viết, mặc dù là chuyện giường chiếu, phong cách mà sĩ quan yêu thích thực sự ... hơi đáng sợ, nhưng... nói cho cùng thì, những cái đó đều là những hình phạt tình dục.
“Hầu hạ” dù đau, yêu cũng có yêu, nhưng không phải chữ “yêu” đó...
Ít nhất sẽ không liên quan đến mạng người.
Nhưng Đường Ly đã lựa chọn một kết thúc khác tàn khốc hơn gấp nhiều lần.
Cô có nghị lực, ngay cả khi nó lẫn lộn với nghị lực hèn nhát.
Cô sẽ kêu đau, sẽ ấm ức mà khóc, nhưng cô không đủ thông minh để trốn khỏi Cảnh Chương Đài...
Nhưng chắc chắn cô là một người đặc biệt, không giống như những người khác.
Đặc biệt đến mức khiến Trần Thiến bắt đầu dao động.
Làm thế nào mới cứu được cô đây...
Quan trọng nhất là Tống Tư không biết nguyên nhân hậu quả của sự việc, lời nói của Đường Ly sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, càng gây ra những đòn tấn công ác liệt hơn.
"Đúng là gặp ma rồi! Sĩ quan đặt ra quy tắc từ khi nào? Cô chớ ỷ vào... mẹ kiếp, ỷ vào..."
Tống Tư cầm roi xương, tức giận không nói nên lời.
Ỷ vào cái gì?
Trần Thiến cũng không thể hiểu được, giống như một đám sương mù mắc kẹt trong trái tim mỗi người.
Nhưng Tống Tư không