Trong hầm giam, tình hình nguy hiểm trôi qua tính theo từng phút từng giây.
Khi Tần Du xông vào, Tống Tư đang đếm số.
Số lần Đường Ly ngập trong chum nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mười chín! Hai mươi! Hai mươi..."
Tống Tư chưa kịp đếm xong đã bị Tần Du quật ngã xuống đất, nhưng anh ta không phải dạng vừa, nhanh chóng đánh trả.
Hai người đàn ông đều liều mạng đánh nhau, ra tay mạnh bạo, chẳng hề quan tâm đến quy tắc trên dưới, trong lúc nhất thời khắp nơi đều là khói thuốc súng.
Trần Thiến đuổi theo vào, không dám bước lên ngăn cản sĩ quan hai mắt đang đỏ ngầu, nhìn tình hình trong chum không ổn, cô ấy vội vã muốn vớt Đường Ly lên.
Tống Tư thực sự có kế thừa thủ đoạn của sĩ quan, nhưng khi dùng hình phạt nhấn nước, lại nhấn cả người Đường Ly vào trong chum!
Bây giờ Đường Ly giống như một con thú nhỏ chết chìm, cả người ướt đẫm, dần dần chìm xuống trong chum nước.
"Đường Ly, Đường Ly!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Thiến vô cùng lo lắng muốn kéo cô ra ngoài, nhưng cô ấy vốn không đủ sức, chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng bệch lạnh lẽo của cô.
Lúc cô sắp không chịu đựng nổi, chính Tần Du đã cứu cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vừa trải qua một cuộc đánh lộn, đã đấm Tống Tư ngã trên mặt đất, mặc dù hơi thở có chút hỗn loạn, nhưng chỉ cần dùng một tay là có thể cứu cô thoát khỏi cảnh chết chìm.
Cánh tay rắn chắc, bờ vai rộng lớn, cuối cùng lại trở thành chỗ dựa cho cô vào lúc này.
Mọi tiếng động xung quanh đều biến mất.
Toàn thân người đẹp ướt đẫm, lại đang lạnh run rẩy thở hổn hển, giống như hoa lê theo gió rơi trong mưa, đẹp đến nỗi khiến người ta đau lòng xót xa.
Trên người cô đều là nước, áp vào lồng ngực anh, từ từ thấm ướt bộ quân trang cao quý đắt tiền của anh.
Tim đập dồn dập, không nói nên lời.
"Thu Thu, đừng sợ, có tôi ở đây."
Giọng điệu chiếm hữu trước sau như một.
Chỉ có anh mới có thể làm cô ướt.
Lời nói vẫn xấu xa như trước đây.
Chỉ có anh biết, anh sợ hãi đến mức nào.
**
Nửa đêm, bệnh viện gia đình quân nhân đèn đuốc sáng trưng.
Khi Đường Ly được sĩ quan bế vào phòng bệnh, cô đã trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ chờ lệnh từ trước nhanh chóng tiến hành kiểm tra, cũng may thân thể cô không sao, chỉ bị sặc nước ở phổi nên mới hôn mê bất tỉnh, cần yên tĩnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Trần Thiến chăm sóc bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ thay quần áo bệnh nhân cho Đường Ly.
Người đẹp ngủ say, cơ thể như gấm ngọc, da thịt trắng như tuyết mang theo vẻ lạnh lẽo.
Cô rất có khí phách, nhưng lại mảnh mai yếu đuối, trên da thịt vẫn còn dấu vết sĩ quan để lại trước đó.
Trần Thiến cố gắng không để ý, sau khi thay quần áo giúp cô xong, mới nhận ra cổ cô dường như khác với trước đây.
Khi nhân viên y tế cấp cứu, đã tháo bỏ vòng cổ trước giờ cô luôn đeo.
Trên vị trí đó, nếu nhìn kĩ sẽ có một vết sẹo mờ.
Hẳn là đã rất nhiều năm.
"Khụ, khụ..."
Đường Ly yếu ớt tỉnh lại, lúc thấy rõ cô ấy, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Cảm ơn cô đã cứu tôi."
Trần Thiến sợ hãi không dám nhận: "Cô Đường tỉnh rồi… Tôi đi gọi sĩ quan."
Đường Ly yếu ớt hỏi: "Tôi đang ở...?"
"Đây là bệnh viện." Trần Thiến vội vàng nói rõ tình hình cho cô biết: "Sĩ quan đã dạy cho Tống Tư một bài học, lúc