Sáng sớm mùng mười ngày Tết.
Thời tiết đang lạnh chợt ấm lên, sương mù hóa thành cánh đồng trắng sữa phía chân trời.
Trong sương mù dày đặc gần như đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón, người đi trên đường sắp đụng vào nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ai chen lấn tôi đấy! Chậm một chút!"
"Xin lỗi! Xin lỗi!"
Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh vội vã xin lỗi một bà thím.
Chờ đến khi bà thím hùng hùng hổ hổ đi xa, hai người họ mới nghiêng người lách vào một tòa nhà cũ kĩ, xách đồ ăn trên tay trèo lên cầu thang.
Điều kiện của tòa nhà này không tốt, thậm chí trên hành lang cũng không có đèn.
Sương mù bên ngoài hành lang dường như càng dày hơn.
Sương mù dày đặc ập vào thành phố, mà tình hình hiện tại không nằm ở chỗ sương mù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong căn phòng bỏ hoang phía cuối hành lang, sau một lúc lâu, chìa khóa xoay vài lần mới mở ra thành công.
"Đường Ly...? Là chúng tôi đưa đồ ăn đến cho cô." Đỗ Tịnh cẩn thận tiết lộ thân phận.
Cẩn thận là vì trong phòng cất giấu một bí mật.
Trong căn phòng chật hẹp mờ tối, cuối cùng cũng có tiếng động.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng dáng nhỏ xinh cuộn tròn trốn trong nệm mềm cũ nát.
"Tôi ở đây." Đường Ly nhẹ giọng trả lời.
Mấy ngày trôi qua, trong phòng nhỏ này có người ở, chính là ba người đang xúm lại thì thầm.
Đỗ Tịnh mang mì sợi đến cho Đường Ly, vì thời tiết quá lạnh nên mì bị vón cục lại, trông không đẹp mắt lắm.
"Xin lỗi..." Đỗ Tịnh nói thêm: "Tôi không nghĩ..."
Đường Ly chỉ lặng lẽ nhận lấy rồi bắt đầu ăn, không chê gì cả.
Cô con gái nhỏ được phó thủ trưởng Đường cưng chiều từ bé, vợ chưa cưới được sĩ quan say mê, cô dường như chẳng giống bất kì thân phận nào trong đó.
Hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
"Chờ sóng gió qua đi, chúng ta tìm cơ hội trốn ra khỏi thành phố."
Cảm giác chấn động lòng người mấy hôm trước vẫn rõ mồn một trước mặt.
Có trời mới biết Đường Ly làm thế nào mà trốn được ra ngoài.
Lại gây ra một trận sóng to gió lớn ở Cảnh Chương Đài.
Vị sĩ quan ngồi tít trên cao kia dường như không ngại điều động toàn bộ lực lượng quân đội, cảnh sát bao vây toàn thành phố chỉ vì muốn tìm được cô.
Để tránh bị truy nã, cô được bọn họ sắp xếp ở tạm nơi căn nhà bỏ hoang trong thành phố, cố gắng hạn chế bước ra khỏi cửa.
Có câu nói rất hay, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chỗ này chỉ cách Cảnh Chương Đài hai quảng trường, là nơi bình an trong nguy hiểm.
"Nhắc tới chuyện nguy hiểm." Đỗ Tịnh hăng say kể về những kinh nghiệm thoát hiểm của mình: "Nếu không phải Đường Ly nghĩ ra cách, chắc lúc tôi lẻn vào Cảnh Chương Đài cứu cô ấy cũng đã bị bắt lại rồi."
Đó mới là chuyện nguy hiểm thật sự.
Đỗ Tịnh nhìn người đẹp yếu ớt như người không xương trước mặt, bất kể nghe Đỗ Chuẩn kể chuyện cũ bao nhiêu lần, cô vẫn tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ngày ấy, sau khi Đỗ Chuẩn cải trang lẻn vào Cảnh Chương Đài cứu cô, đáng tiếc thời cơ không đúng, thấy cửa lớn sắp đến giờ giới nghiêm không trốn ra được, Đường Ly đã nói cho anh ta biết một cách:
Đi thẳng