Đừng hỏi mấy câu vớ vẩn nữa.
Giữa cậu và Diệp Tinh Anh, tôi chọn cậu.
Giữa cậu và những người khác, tôi vẫn chọn cậu.
_Thẩm Trạch Nhiên_
Sáng sớm.
Ninh Khả Ngọc vừa bước vào lớp đã thấy đám người Sa Kỳ tụm năm tụm bảy nói chuyện rất vui vẻ.
"Chuyện gì mà vui vậy?", Ninh Khả Ngọc để ba lô xuống ghế, nhanh chóng nhập hội.
Sa Kỳ giải thích: "Vừa nhận thông báo, sắp tới sẽ có lễ hội văn nghệ kỉ niệm bảy mươi năm thành lập trường."
Mao Hiểu Bội quay sang hỏi Ninh Khả Ngọc: "Cậu có định tham gia không?"
Cô trỏ tay lên trán suy nghĩ.
Có nên tham gia không?
Ninh Khả Ngọc hỏi lại: "Được lợi ích gì?"
"Bà nó! Chị em, cậu thực tế quá đấy.", Sa Kỳ cười lớn.
"Con người sống ở đời, mấy ai không màng lợi ích?"
Lần này, Trình Thừa lên tiếng: "Cậu không được lợi ích gì nhiều, nhưng cũng có lợi."
Ninh Khả Ngọc nhíu mày: "Nói rõ xem nào."
"Thẩm Trạch Nhiên đó.
Cậu ta đàn piano rất giỏi, có thể kết hợp thử xem."
Trình Thừa nói xong nhướn mày, dương dương tự đắc với chủ ý của mình.
Ngay lập tức, Sa Kỳ tán thành: "Được đó.
Khả Ngọc, cậu rất giỏi về piano mà, hai người cùng nhau hòa tấu.
Con mẹ nó, khỏi phải nói là sẽ hoành tráng đến mức độ nào!"
Mao Hiểu Bội cũng phấn khởi: "Tớ đồng tình với ý kiến này."
Ninh Khả Ngọc liếc mắt qua từng người, khóe môi không ngừng cong lên.
Cùng đại soái ca chơi đàn.
Cũng rất lãng mạn!
Cô gật đầu: "Được, để tớ hỏi ý kiến cậu ấy đã."
Đúng lúc đó, Diệp Tinh Anh từ đằng sau đi ngang qua chỗ của bốn người.
Một luồng gió lùa qua.
Cả bọn đều có cảm giác chẳng lành...
***
Chiều hôm đó.
Quả đúng như dự đoán.
Ninh Khả Ngọc bước ra cổng, nhìn thấy Diệp Tinh Anh đang nói chuyện với Thẩm Trạch Nhiên.
Cô nép vào một góc nghe lén.
Nhưng khoảng cách quá xa, chẳng thể nghe được dù chỉ một từ.
Cảm giác thật tồi tệ...
Cứ như trong tủ lạnh chỉ còn một hộp sữa chua.
Lại bị người khác lấy đi trước.
Đáng ghét!
Nói gì vậy nhỉ?
Diệp Tinh Anh rời đi rồi?
Ninh Khả Ngọc thấy anh đang nhìn về phía mình.
Cô định tranh thủ chuồn lẹ.
Rốt cuộc chưa kịp quay đi đã bị người ta gọi lại.
"Ninh Khả Ngọc."
Vù.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Cô biết việc nghe lén người khác nói chuyện là không tốt.
Cô cũng không thích như thế.
Ninh Khả Ngọc dè dặt bước lại chỗ anh, miệng cười hì hì: "A Nhiên, tớ thề là tớ không hề nghe lén."
Thẩm Trạch Nhiên chằm chằm nhìn cô, vẻ mặt không hề biến sắc.
Ninh Khả Ngọc lại cảm thấy, nguy hiểm luôn rình rập, kinh sợ hoảng hồn.
Cô thở dài: "Thôi được, tớ thừa nhận.
Nhưng cậu không thể trách tớ."
Thẩm Trạch Nhiên vẫn im lặng, vì anh biết cô còn phải biện minh rất nhiều thứ.
Ninh Khả Ngọc: "Cuộc trò