"Tớ không phải một cô gái dễ dãi.
"
"Nhưng nếu là Thẩm Trạch Nhiên! "
"! Vậy thì dễ dãi một chút cũng không sao.
"
Ninh Khả Ngọc thật tiêu chuẩn kép!
Tranh thủ ngày cuối tuần, Ninh Khả Ngọc đến phòng văn nghệ tập đàn.
Cô vừa dừng lại trước cửa phòng thì gặp Diệp Tinh Anh.
"Ninh Khả Ngọc, tại sao cậu lại đến đây?", Diệp Tinh Anh đang múa liền dừng lại, tiến tới hỏi cô.
"Tôi tập đàn.
"
Ninh Khả Ngọc bước vào, lập tức bị Diệp Tinh Anh đẩy ra.
Cô ta nói: "Cậu không thấy tôi cũng đang tập à!?"
Con bà nó!
Diệp Tinh Anh lại dám động tay động chân với cô.
Nếu như không phải ở trường, Ninh Khả Ngọc đã không khách khí như vậy.
Ninh Khả Ngọc trừng mắt: "Cậu tập là việc của cậu, tôi đàn là việc của tôi.
"
"Cậu sẽ ảnh hưởng tôi.
Hơn nữa, tôi tập múa cần người đệm đàn, ở trường lại chỉ có một cái piano.
"
Ninh Khả Ngọc vừa định nói lại thì có một người khác tiến vào trong.
Diệp Tinh Anh tỏ ra dáng vẻ là người chiến thắng, cười khẩy: "Đấy, cậu xem, người đệm piano của tôi tới rồi.
Cậu là người đến sau, vậy thì chịu đi.
"
Lửa giận cháy rực trong lòng.
Cứ như một ngọn núi lửa.
Bùng nổ!!
Ninh Khả Ngọc cảm thấy cô quá bị sỉ nhục.
Ấm ức gọi điện cho Thẩm Trạch Nhiên: "A Nhiên, tớ kể cậu nghe, tớ vừa gặp mụ dạ xoa.
"
Thẩm Trạch Nhiên không hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Như bình thường, anh chỉ "ừ" một cái.
Ninh Khả Ngọc mách lẻo: "Cậu biết không, Diệp Tinh Anh còn đẩy tớ.
"
Lần này, anh lo lắng hỏi: "Có sao không?"
Trong lòng sốt ruột đến độ.
Có thể lập tức đang ở nhà phi thẳng lên trường gặp cô.
Ninh Khả Ngọc vừa đi vừa trả lời: "Tớ không sao.
"
Cô đá vài viên sỏi dưới đất.
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, cô lại bầm gan tím ruột.
Ninh Khả Ngọc nổi giận đùng đùng trong điện thoại: "Cậu ta chính là vì không được lòng cậu, nên mới gây khó dễ cho tớ.
"
"Cái thể loại gì thế không biết! Má nó, có phải lúc nãy tới đã quá nhân nhượng rồi không?"
Thẩm Trạch Nhiên ở đầu dây bên kia hắng giọng, nhắc nhở: "Ninh Khả Ngọc, đừng nói tục.
"
Ninh Khả Ngọc cũng cảm thấy mình không đúng, "ồ" một cái rồi im bặt.
Làm xằng làm bậy trước mặt đại soái ca.
Mặc dù không phải lần đầu tiên.
Nhưng cũng hơi mất mặt.
Ninh Khả Ngọc khẽ thở dài, rồi cúp máy.
Ở phía này.
Thẩm Trạch Nhiên thấy tâm trạng cô không được tốt.
Anh lấy áo khoác đang vắt trên bàn trà, mở cửa rồi ra ngoài.
Bầu trời trong vắt và xanh không một gợn mây.
Gần vào đông, nhiệt độ giảm xuống.
Xung quanh cây cối tươi tốt, sức sống bền bỉ trước thềm đông giá rét.
Thẩm Trạch Nhiên đứng trước cổng khu dân cư.
Từ đằng xa, bóng dáng nhỏ bé hiện lên rõ dần.
Cô cầm một xiên thịt nướng trên tay, vừa ăn vừa lẩm bẩm, nhìn ra được biểu tình không vui.
Đột nhiên, anh cảm thấy buồn cười.
"Ninh Khả Ngọc", anh gọi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ninh Khả Ngọc dời