-----"Nàng ta có thông minh hơn ngươi hay không ta không biết. Nhưng mà, nhất định nàng ta không có đáng yêu bằng ngươi."-----
Liêu Nguyệt vừa đến Thanh Châu đã bắt đầu ngựa không dừng vó tìm kiếm chỗ ở. Để có được tòa cư trạch thanh nhã yên tĩnh như này, thật sự đã tốn rất nhiều công sức của nàng.
Bởi vì trong ký ức của nàng, sức khỏe Văn Mặc Huyền cực kém, thậm chí ngay cả đi đường cũng rất tốn sức, không chịu nổi giá rét, bụng dạ cũng không tốt. Ăn uống cần phải rất cẩn trọng, nếu không chú ý chẳng những sẽ bỏ ăn, nghiêm trọng hơn là sẽ nôn ra.
Tuy rằng Nguyệt Khanh các nàng nói, nàng ấy đã khỏe hơn rồi, nhưng dáng vẻ yếu ớt của Văn Mặc Huyền, đã khắc sâu ấn tượng trong Liêu Nguyệt rồi. Thế cho nên nàng vẫn hết sức cố gắng xử lý tốt hết thảy.
Thanh Châu vào đông rét lạnh hơn Tô Châu nhiều. Căn phòng của Văn Mặc Huyền được đặc biệt tu sửa một lần nữa, Địa Long cũng được sửa đổi cẩn thận. Cả căn phòng và thư phòng phía trước đều rất ấm áp. Phương Bắc rất ít suối nước nóng, vì vậy chỗ tắm gội càng phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn, nhìn mà Cố Lưu Tích không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Bữa tối chiếu theo khẩu vị yêu thích của Văn Mặc Huyền, ẩm thực phương Bắc trước nay là khẩu vị nặng, nhìn mấy món thì biết là đặc biệt mời đầu bếp Giang Nam tới.
Văn Mặc Huyền tất nhiên cũng phát giác được sự sắp xếp vô cùng tinh tế này. Nhìn dáng vẻ cảm thán của Cố Lưu Tích, nàng có chút bất đắc dĩ nói: "Có phải cảm thấy ta rất khó nuôi, quả thực đã đến nước cùng xa cực dục(*) rồi không?"
(*) '穷奢极欲': Xa xỉ và tham muốn quá đáng
Cố Lưu Tích khẽ bật cười, lắc đầu: "Làm gì có. Chỉ là có chút cảm thán Liêu Nguyệt quan tâm ngươi quá, hầu như không có chút sơ sót luôn. Đổi lại là ta, chỉ cần ta có thể làm được, đương nhiên cũng muốn lo liệu chu toàn. Sức khỏe của ngươi, luôn cảm thấy cẩn thận làm sao cũng không đủ. Vốn dĩ ta còn hơi lo lắng ngươi tới Thanh Châu sẽ không thoải mái, hiện nay xem như đã yên tâm rồi."
Văn Mặc Huyền ngoắc môi, sau đó tỏ vẻ buồn rầu mà nhíu mày: "Tích nhi, có phải các người đều quên ta đã không còn là con ma ốm đi vài bước liền thở gấp rồi chăng? Nội lực của ta đều khôi phục rồi, nào có mỏng manh dễ vỡ đến độ này hử?"
Múc canh gà cho Văn Mặc Huyền, cẩn thận đặt ở trước mặt nàng, Cố Lưu Tích nghiêm mặt nói: "Không quên đâu, nhưng mà ngươi vẫn rất gầy, cơ thể cũng luôn lạnh buốt đấy, ta lo lắng. Còn nữa, Nhược Quân nói, ngươi là bị thương bên trong, không so sánh với người bình thường được, vẫn cần chăm thật kỹ đó. Ta đã quen chăm nom ngươi kỹ càng rồi, như vậy rất tốt mà."
Văn Mặc Huyền có chút bất đắc dĩ, xem ra mình ở trong mắt đối phương vẫn còn là một em bé gầy yếu mong manh.
Nhìn canh bổ trước mắt, cam chịu số phận mà uống vào. Nước canh gà trong vắt tráng qua ván dầu, bỏ thêm củ sen. Canh gà tươi thơm mùi sen, cả mùi cả vị đều không chê vào đâu được. Ngước mắt nhìn nhìn Cố Lưu Tích, khá là kinh ngạc, nhớ lại mấy chén canh đã uống trước đó.
"Mấy ngày nay ta uống nhiều canh như vậy, canh gà cũng không ít, sao mà hương vị lại không giống nhau nhỉ?"
Cố Lưu Tích khẽ liếc nàng một cái, hơi sẵng giọng: "Ngươi quá kén ăn, lại không thích uống canh bổ, ngày xưa uống một chén nhỏ còn muốn có người dỗ dành, nếu suốt ngày chỉ có một mùi vị, ngươi nào chịu uống chứ."
Ra vẻ trầm ngâm nhẹ gật đầu, Văn Mặc Huyền nghiêm mặt nói: "Xem ra ta quả thực khó nuôi mà." Để muỗng canh xuống, chống cằm, có chút chăm chú nói: "Ngươi có ghét bỏ ta phiền phức không?"
Ở trong phòng, Văn Mặc Huyền đã tháo mặt nạ ra, trông như một công tử tao nhã, cứ thế nhìn Cố Lưu Tích, làm cho nàng có chút buồn cười, cúi đầu cười cười, sau đó nàng nói khẽ: "Không có, khó nuôi cỡ nào ta cũng bằng lòng nuôi. Nhưng mà ta nghèo lắm, cũng ăn không ít, đại khái là cần ngươi nuôi ta."
Văn Mặc Huyền không có đáp lời, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, đến cuối cùng, khi mà Cố Lưu Tích không có chú ý, đã ăn hơn nửa chén cơm, lại thêm một ít canh rồi.
Sức khỏe của Văn Mặc Huyền dù đã tốt lên rất nhiều, nhưng nhiều năm nay vẫn luôn ăn ít, hôm nay khẩu vị có tốt thì nhiều lắm cũng chỉ ăn hết một chén cơm, huống hồ bữa tối đã uống hai chén canh rồi.
Đang muốn mở miệng hỏi nàng đã no chưa, tiếng của Liêu Nguyệt lại vang lên: "Công tử đã dùng cơm xong chưa ạ?"
Văn Mặc Huyền lau miệng, ngó qua bóng người bên ngoài, lại thấy điệu bộ cười thầm của Cố Lưu Tích, mở miệng nói: "Ừ, ngươi đừng đứng bên ngoài nữa, vào đi."
Khi Liêu Nguyệt đi vào còn mang cả luồng khí lạnh theo, hiển nhiên thời gian đứng bên ngoài không ngắn, trước đó hai người đã sớm phát giác nàng ở bên ngoài rồi. Chẳng qua Cố Lưu Tích chưa quen thuộc khí tức của Liêu Nguyệt, cho rằng là hộ vệ gác đêm được phái tới, thật không có ngờ lại là Liêu Nguyệt.
Văn Mặc Huyền thấy Liêu Nguyệt mơ hồ có chút mất tự nhiên, mới nhận ra nàng ấy không biết chuyện nàng đã khôi phục nội lực, cho là nàng không có phát hiện ra.
Nhưng mà nghe được cũng tốt, chỉ hy vọng nàng ấy có thể sớm ngày hiểu được, Cố Lưu Tích đối với nàng mà nói có ý nghĩa như thế nào.
"Công tử, thời gian không còn sớm, nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi ạ. Ta đặc biệt tìm hương an thần, để công tử có thể ngủ ngon hơn."
Nhìn qua đầu thú đang đốt hương bên trong, mùi thơm nhàn nhạt quả là không tệ. Văn Mặc Huyền hơi xúc động, khẽ nói: "Vất vả ngươi chu đáo như thế này, hôm nay ta không còn yếu ớt nữa đâu, về sau đừng quan tâm cẩn trọng nhiều quá. Ngươi là ám vệ, chớ để giống như Mặc Ảnh Tử Hi, thành mẹ già của ta hết."
Mặt Liêu Nguyệt hơi hồng hồng: "Dạ, công tử."
Bên ngoài có hai nha hoàn tiến vào, dọn dẹp chén dĩa rồi lui xuống. Liêu Nguyệt nhìn qua Cố Lưu Tích ngồi ở bên nở nụ cười nhàn nhạt, mới mở miệng nói: "Cố cô nương, phòng của cô ở sát bên công tử, ta đã phái người dọn dẹp cẩn thận. Để ta mang cô qua nghỉ ngơi."
Trong ấn tượng của Liêu Nguyệt, Văn Mặc Huyền rất hiếm khi thân thiết với ai, dù cho lúc trước thân thể không tốt, cũng không thích có người ở trong phòng cùng. Cho nên nàng rất tự nhiên sắp xếp Cố Lưu Tích ở sát bên phòng Văn Mặc Huyền. Đã biết Văn Mặc Huyền coi trọng Cố Lưu Tích rồi, nên dù nàng khó hiểu thì cũng thực sự không muốn làm Văn Mặc Huyền không vui.
Hơn nữa vừa rồi ở bên ngoài nghe hai người nói chuyện, nàng khá là hài lòng biểu hiện của Cố Lưu Tích. Nàng ấy thoạt nhìn nhỏ tuổi, lại rất biết chăm sóc người, cũng không phải gánh nặng của Văn Mặc Huyền như nàng nghĩ.
Cho nên, trời đất chứng giám, khi nàng bảo Cố Lưu Tích đi qua phòng bên nghỉ ngơi, giọng nói rất tôn kính lễ phép, cũng không phải cố ý tách hai người ra.
Cố Lưu Tích hơi sững sờ, nàng căn bản không nghĩ tới vấn đề này. Liêu Nguyệt vừa nói như vậy, nàng mới chợt nhận ra, tuy rằng đều là cô nương gia, thế nhưng cứ ngủ cùng giường với nhau, đối người bên ngoài mà nói thật sự rất kỳ quặc.
Sắc mặt hơi đỏ lên, nàng vội nói: "Đa tạ Liêu Nguyệt cô nương, nhưng sau này đừng khách khí như vậy nữa. Cô ta tuổi tác ngang nhau, đừng dùng kính ngữ, tùy ý xưng hô là được rồi."
Nói rồi cười cười, nhìn qua Văn Mặc Huyền, chuẩn bị rời đi.
Văn Mặc Huyền nào chịu, đưa tay kéo Cố Lưu Tích lại, nói với Liêu Nguyệt: "Không cần, Tích nhi đã quen ngủ cùng ta. Vất vả ngươi rồi, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi."
Liêu Nguyệt: "..."
Cố Lưu Tích: "..."
Cái gì gọi là đã quen ngủ cùng nàng? Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, tay bị Văn Mặc Huyền cầm lấy, nhìn thấy Liêu Nguyệt như là bị sét đánh, quả thực muốn đào một lỗ chui xuống mà.
Liêu Nguyệt cho rằng Văn Mặc Huyền không vui, nên ra cửa còn quay đầu lại nói: "Công tử... Ta, ta không biết hai ngươi ngủ chung... Không phải, ta..." Nàng hơi cà lăm, sau đó bỗng nhớ sực ra: "Công tử, hôm nay công tử là nam trang..."
Văn Mặc Huyền nhìn nhìn vẻ ngoài của mình, nhấc mí mắt lạnh nhạt nói: "Không sao, Tích nhi là tức phụ của ta." Ngủ chung với tức phụ, là đạo lý hiển nhiên.