-----"Dường như về tới kiếp trước, ở lần đầu tiên gặp được nàng"-----
Văn Mặc Huyền rất ít khi đi ra ngoài, đổi hoàn cảnh sống mới, tuy có Cố Lưu Tích ở bên nhưng nàng cũng ngủ không sâu lắm, bởi vậy mới sáng sớm đã tỉnh rồi.
Dùng xong bữa sáng, Liêu Nguyệt đã tới bẩm báo với Văn Mặc Huyền những tin tức Tâm Tích các nắm được trong khoảng thời gian này.
Lúc Liêu Nguyệt đi vào, Văn Mặc Huyền đang cùng Cố Lưu Tích ngồi đánh cờ giết thời gian. Thấy nàng đến, Cố Lưu Tích đặt cờ xuống, khẽ cười với nàng.
Liêu Nguyệt hành lễ với hai người, từ tốn nói: "Công tử và Cố cô nương đêm qua có ngủ ngon không."
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu: "Ừ, ngươi ngồi đi, không cần đa lễ."
Liêu Nguyệt thấy Văn Mặc Huyền có vẻ rất hài lòng, dừng một chút rồi mới nói: "Khi ta đến thì có nhận được thư của Đường chủ Tô Ngạn. Nên trong vòng nửa tháng này, khi điều tra các thế lực ở Thanh Châu, đã đặc biệt cẩn thận đã điều tra Hồng Tụ Chiêu. Hồng Tụ Chiêu đã mở cửa ở Thanh Châu được hơn ba mươi năm, là chốn phong nguyệt lớn nhất ở Thanh Châu, đã đổi tổng cộng ba lão bản, hôm nay đương vị là Lý Yên Nhiên, là hoa khôi nổi danh nhất Thanh Châu mười năm trước. Ở đó có rất nhiều loại khách, có nhà giàu phú thương, có giang hồ hiệp sĩ, thậm chí là người triều đình. Mà cho đến ngày nay, đều đặc biệt chiếu cố nàng ta. Một nữ tử thanh lâu có thể được nhiều người che chở như vậy, quả thực lợi hại. Bởi vậy khi nàng ta kinh doanh Hồng Tụ Chiêu, không chỉ có Thanh Châu, ngay cả các nơi xung quanh đều có người mộ danh mà đến."
Văn Mặc Huyền nhấc mắt: "Nhưng có điều tra được cụ thể, gồm những ai đặc biệt chiếu cố Lý Yên Nhiên kia không."
Liêu Nguyệt lấy ra một tờ danh sách trong áo, đưa cho Văn Mặc Huyền: "Những người này hầu như chưa từng xuất hiện ở Hồng Tụ Chiêu, qua lại riêng với Hồng Tụ Chiêu đều đặc biệt kín kẽ, ngoài lúc Hồng Tụ Chiêu có việc lớn, thì hầu như không có hành động gì. Bạch đường chủ tốn không ít công phu mới điều tra ra những thứ này."
Trên danh sách liệt kê mười mấy tên người, phía sau đều có giới thiệu kỹ càng, liên quan không ít thế lực.
Văn Mặc Huyền tùy ý mở ra, ánh mắt lại rơi vào hai cái tên cuối cùng. Một cái là, Xuất Ước, phía sau thì trống trơn; còn lại thì viết, Chương Ngữ, phía sau vẻn vẹn hai chữ, người chết.
Văn Mặc Huyền đưa danh sách cho Cố Lưu Tích nhìn xem, sau đó hỏi Liêu Nguyệt: "Nói về hai người này một chút."
Liêu Nguyệt trầm giọng nói: "Những người ở phía trên, chúng thuộc hạ đều có thể tìm được thân phận bọn họ, mà hai người kia, trong quá trình chúng ta điều tra, đều không tra được gì, che giấu cực kỳ tốt. Thế cho nên cuối cùng chúng thuộc hạ chỉ có thể tra được hai cái tên này. Người tên Chương Ngữ là chúng thuộc hạ vừa lúc bắt gặp được khi có người lặng lẽ đưa tin cho Hồng Tụ Chiêu, Lý Yên Nhiên và người đó vô tình nhắc tới. Bởi vì họ rất thận trọng, nên tin tức chúng thuộc hạ đoạt được không đề cập tới người này. Khi đặc biệt tra xét, mới biết đã là một người chết. Về phần tên 'Xuất Ước' nọ, chúng thuộc hạ không có chút đầu mối nào, vẻn vẹn chỉ có tìm được một lá tư bị thiêu hủy khi nha hoàn của Lý Yên Nhiên thanh lý đồ bị vứt đi, và nó chỉ còn lại một góc cháy xém."
"Thư ở đâu?"
Liêu Nguyệt chuẩn bị mở miệng, Cố Lưu Tích cẩn thận mở phong thư chứa tờ danh sách đưa cho Văn Mặc Huyền: "Hẳn là cái này nhỉ."
Liêu Nguyệt nhìn ám tầng trong phong thư bị vạch ra, rồi lại ngẩng đầu nhìn Cố Lưu Tích, trong mắt có chút do dự, nét mặt cũng rất là kỳ quặc.
Ám tầng đó là bọn họ cố ý dùng để kẹp một vài thư tín chứa tin tức quan trọng. Nếu được truyền đi trong thực tế, nó còn có thể đặt một ít cơ quan nhỏ, không để ý hay không hiểu kết cấu mà mở ra, nước thuốc được cất giấu sẽ trực tiếp hủy diệt thứ bên trong. Đây là vật được Nguyệt Khanh và Bạch Lăng tìm tòi làm ra trong thời gian qua. Tuy rằng thoạt nhìn đơn giản, nhưng tốn không ít công sức. Riêng cái ám tầng kia phải thiết kế như thế nào để không có kẽ hở, cũng cần chú trọng rất nhiều.
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, Cố Lưu Tích lại có thể mở nó ra. Tuy rằng bên trong không có bỏ thuốc nước, nhưng nhìn động tác nọ cũng không giống cưỡng ép mở ra chút nào.
Liêu Nguyệt có chút ngạc nhiên nghi ngờ, mà hơn thế nữa chính là ảo não. Vốn định khoe khoang chút đỉnh trước mặt Các chủ, hiện tại không chừng Các chủ còn cho rằng đây là trò vặt nhàm chán quá.
Cố Lưu Tích trông thấy Liêu Nguyệt như thế, ngẩn người xong mới nhận ra, sau đó lại muốn cười, rồi lại cảm thấy hình như bản thân đã làm gì sai. Chẳng qua ở kiếp trước, nàng đã từng có được một bức thư của Tâm Tích các từ chỗ Nhiễm Thanh Ảnh thôi. Lúc ấy Nhiễm Thanh Ảnh hao hết tâm tư mới chặn được nó, thế mà lại bị lừa một vố, tức giận chịu không được, vò nó thành một cục rồi ném ở một bên.
Khi đó nàng an ủi Nhiễm Thanh Ảnh, Nhiễm Thanh Ảnh lại nổi giận với nàng. Trong tâm trạng khổ sở, nàng nhặt được lá thư nọ, lại phát hiện có chỗ không thích hợp. Nhìn hồi lâu mới phát hiện ám tầng kia, lúc mở ra bên trong chỉ còn một đống bầy nhầy. Nàng cảm thấy thú vị, suy nghĩ thật lâu, nhưng về sau vẫn không có chỗ dùng, Nhiễm Thanh Ảnh đã thất bại thảm hại rồi.
Nhìn thấy trang giấy có loại đường vân này, nàng bỗng nhớ tới sự kiện kia, cho nên thử xem, mới phát hiện bây giờ Tâm Tích các đã dùng tới biện pháp này rồi. Biết rõ Liêu Nguyệt sẽ không hủy đồ vật bên trong, nhất thời ngứa tay nên đã mở ra. Gãi gãi mũi, nàng xấu hổ cười cười với Liêu Nguyệt đang hầm hầm đứng đằng kia.
Văn Mặc Huyền xem phản ứng của hai người, lại nhìn kỹ ám tầng mỏng dính kia, cảm thấy đã hiểu rõ, mới tán thưởng nói: "Vật làm được tạo ra hồi nào vậy, dùng để truyền văn kiện bí mật thì đúng là tuyệt diệu."
"Là Nguyệt Khanh tỷ tỷ cùng Bạch đường chủ suy nghĩ ra đấy ạ. Ta cũng cảm thấy rất lợi hại..." Liêu Nguyệt có chút vui vẻ đáp lời Văn Mặc Huyền, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Lưu Tích táy máy chút xíu đã mở ra được thì lập tức ngừng miệng, sau đó giọng điệu có hơi buồn bực: "Có điều Cố cô nương động mấy cái là mở ra được..."
Văn Mặc Huyền nghiêng đầu liếc nhìn Cố Lưu Tích một cái, sau đó chậm rãi nói: "Thế thì cũng có làm sao đâu, trước đừng bàn tới sau này sẽ thêm vào thứ gì khác, mở ra rồi không nhất định sẽ có được thư, dù không thêm, trên đời này sẽ có bao nhiêu Cố Lưu Tích đây, dĩ nhiên đã rất tốt rồi."
Liêu Nguyệt lập tức được an ủi, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không thích hợp. Lần đầu nghe thì như là đang khen vật này làm tốt, nhưng cẩn thận nghĩ lại, làm sao đều cảm thấy là Các chủ đang khoe khoang tức phụ.
Bên này Liêu Nguyệt chỉ thấy cạn lời, bên kia Cố Lưu Tích nóng mặt đã bắt đầu cùng Văn Mặc Huyền xem kỹ một góc thư còn sót lại nọ.
Xem ra vừa vặn là một góc phải phía dưới, bởi vậy mới có chữ ký tên, Xuất Ước. Kỳ thực chữ Xuất chỉ còn một nửa, nhưng vẫn có thể nhận ra, có lẽ đúng là chữ Xuất.
Cố Lưu Tích nhìn kỹ, chữ viết rất chắc, nhưng có thể nhìn ra là tận lực che giấu bút tích, nên có vẻ hơi mất tự nhiên. Có điều nhuệ khí sắc bén trong chữ viết lại không thể che hết. Nhìn phần bị đốt cháy bên dưới, nàng quay đầu nhìn sang Văn Mặc Huyền, lắc đầu.
Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Đây không phải chữ Xuất, nhìn chữ Xuất chỉ còn một nửa này xem, nét rất hẹp, dù có bổ sung cho đầy đủ cũng không hợp tỷ lệ. Chỉ có thể nói, đây là một chữ có bộ Xuất ở bên phải (*)."
(*): Chữ "Xuất" là "出"
Liêu Nguyệt nhìn kỹ một chút, suy xét một chút thì đúng là như thế. Mà loại chữ như thế cũng không ít, suy nghĩ sơ qua, cũng chưa nghe nói trong chốn võ lâm có tên ai là như vậy.
Trên thư còn có một vài chữ không trọn vẹn, lờ mờ là, nhớ nàng rất nhiều, nhìn qua giống như tâm sự tình cảm, nếu như không có hai chữ minh u bị cháy đen, có lẽ sẽ cho rằng đó là thư tình nam nữ.
Cố Lưu Tích nhìn mảnh giấy, trong đầu không ngừng tìm kiếm. Nàng rất quen thuộc Thanh Châu, Lý Yên Nhiên nàng cũng tiếp xúc không ít lần, nhưng người này nàng lại không hề có ấn tượng. Nghĩ lại, thật ra cũng đúng, trong thư nhắc tới Minh U giáo, người này tất nhiên không phải người của Minh U giáo. Vậy thì nàng không biết cũng không có gì lạ.
Lý Yên Nhiên là người của Minh U giáo, sao lại trao đổi thư từ bí mật với một người như thế, còn đề cập tới Minh U giáo?
Về phần Chương Ngữ kia, có lẽ nàng đã từng nghe Nhiễm Thanh Ảnh nhắc qua, nhưng tiếp xúc quá nhiều người, trong chốc lát nàng thấy đầu óc hơi rối.
Văn Mặc Huyền thấy Cố Lưu Tích nhíu mày, cũng đoán được nàng đang nghĩ