-----"Con dao chém đứt xích sắt nọ đã đâm thủng bàn tay nàng, đụng phải thân thể mềm mại."-----
Trong một góc mật thất, sáu người ngươi tới ta đi, đánh nhau hỗn loạn.
Một mình Văn Mặc Huyền gánh ba người, làm Cố Lưu Tích bên kia cơ bản không có áp lực. Giao đấu với nàng chính là Quỷ Mị trong Tương Tây Tứ Quỷ, tốc độ cực nhanh, thân pháp linh hoạt, biến hoá kỳ ảo, một đôi Nga Mi Thứ (*) nhẹ nhàng linh hoạt, thật đúng là giống như Quỷ Mị (quỷ quái).
(*) '峨嵋刺': là một vũ khí võ thuật truyền thống của Trung Quốc. Chúng là một cặp thanh kim loại có đầu nhọn được sử dụng để đâm; thường được gắn thêm một chiếc nhẫn có thể tháo rời được đeo trên ngón giữa, cho phép chúng quay và được chế tác công phu. Những vũ khí này có nguồn gốc từ núi Nga Mi. (Nguồn: Wikipedia)
Hình minh họa:
Nhưng Cố Lưu Tích đã hiểu rõ công phu của nàng ta, cộng thêm bản thân nàng cũng áp dụng chiêu thức đánh nhanh, Lạc Già thập cửu bí quyết cũng đã vào tầng thứ ba, nội lực càng thêm tinh thuần so với Quỷ Mị, nên dư sức ứng phó.
Còn bên Văn Mặc Huyền, mặc dù công phu của nàng tốt, mà đối mặt tam Quỷ vẫn còn có chút nguy hiểm, nhất là Quỷ Nương, khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.
Nàng ta cầm một thanh dao găm tối màu, nhìn đen nhánh như không lưỡi, nhưng lại là kì binh chém sắt như chém bùn. Nhất là ở trong thạch thất u tối này, Quỷ Nương cầm ngược nó dưới tay áo, căn bản không có thể thấy nó sẽ chọc hiểm lúc nào.
Ba người phối hợp rất là chặt chẽ, mỗi khi Quỷ Quý tay không tấn công mạnh tới, Quỷ Thường theo sát rút kiếm đâm nhanh. Đợi đến lúc Văn Mặc Huyền ứng phó hai người đó, Quỷ Nương liền lặng yên áp sát Văn Mặc Huyền, dao găm trong tay cũng âm thầm thọc tới cổ họng nàng.
Liên tiếp ba lượt tấn công không chừa đường sống, trên người Văn Mặc Huyền đã thêm hai vết máu. May mà nàng kịp thời né qua, chỉ bị rách da thịt.
Quỷ Nương ở một bên nhìn Văn Mặc Huyền vẫn điềm tĩnh đứng nơi đó, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt. Nhìn tới hai vết máu trên vai trái của nàng, trong mắt lộ ra đau lòng.
"Quá phí phạm rồi. Quỷ Thường, tốc chiến tốc thắng, đừng làm bị thương thân thể của nàng. Khó gặp túi da tốt như thế, làm hư rồi thì tiếc lắm."
Vừa dứt lời nàng ta nhanh chóng bắn người về phía Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền rê chân trái thăm dò, đột ngột ngửa người ra sau, giơ kiếm cắt ngang qua. Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, con dao găm kia xẹt ngang lưỡi kiếm, cắt đi mấy sợi tóc của Văn Mặc Huyền.
Khi nàng còn chưa kịp đứng dậy, Quỷ Nương lại vặn người giữa không trung ập tới, đồng thời Quỷ Thường cũng nhảy bật lên, trực tiếp đâm kiếm xuống!
Văn Mặc Huyền phản ứng cực nhanh, bàn tay trái đập sàn đất, nhanh chóng xoay tròn người đứng lên. Sau khi tránh được Quỷ Nương, bàn tay trái phóng xích sắt thẳng hướng Quỷ Quý đang có ý đồ bức nàng lùi xuống.
Quỷ Quý bất ngờ đến không kịp phản ứng, bị khóa sắt quấn cổ, người đã bị Văn Mặc Huyền giật qua. Quỷ Thường vội vàng muốn cứu hắn, kiếm đâm tới bụng Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền cầm kiếm đẩy ra, xích sắt trong tay quấn lấy hai thanh kiếm.
Trong khoảnh khắc đó, bên tai lại lần nữa cảm giác được hơi thở nguy hiểm. Văn Mặc Huyền vận nội lực cố kéo hai người đi qua, chừa lại một đoạn xích xoay tròn quấn lấy con dao găm đen nhánh nọ.
Tiếng xích sắt bị chặt đứt vang lên liên hồi, ánh mắt Văn Mặc Huyền trầm xuống nhìn con dao không ngừng chặt đứt xích, từ từ xông tới cổ họng mình.
Quỷ Nương trông rất hưng phấn, nàng đã dự liệu được, nàng sắp sửa có được một thi thể cực kỳ hoàn mỹ.
Chẳng qua là bên tai bỗng nghe thấy một tiếng hét to: "Liễu Yên Nhi!"
Con dao đang xộc tới chợt khựng lại. Khuôn mặt ngây thơ như con nít của Quỷ Nương lập tức vặn vẹo, nàng trừng to mắt nhìn Cố Lưu Tích, cất tiếng the thé: "Liễu Yên Nhi gì hả? Tiện nhân đó chết rồi, chết từ lâu rồi!"
Ả đó cướp đoạt người yêu của nàng, phá hoại cuộc đời của nàng, còn khiến gã nam nhân đó hoài niệm ả tới lúc chết, ả đã chết từ lâu rồi!
Nàng từng dao từng dao cắt thịt của ả, ả làm sao có thể còn sống được!
Nhưng mà chỉ trong chốc lát khựng lại này, Văn Mặc Huyền đã đá gãy xương đùi Quỷ Thường, quấn lấy cổ tay Quỷ Nương đè nàng ta quỳ xuống, tay phải buông kiếm bị xích xoắn lấy, trực tiếp khống chế vai trái của Quỷ Nương!
Mà phát giác được không đúng, Ảnh Tử cũng từ trong góc khuất lướt tới, dùng trường kiếm đâm thẳng hậu tâm của Quỷ Nương.
Bị một loạt động tác của Văn Mặc Huyền làm hoảng hốt, Quỷ Thường, Quỷ Quý đều không kịp phản ứng. Mắt thấy Quỷ Nương sẽ chết dưới thân kiếm của Ảnh Tử, Cố Lưu Tích vừa đánh bị thương Quỷ Mị lại khẩn trương muôn phần!
"Mặc Huyền, nhanh chóng lui lại!"
Trước đó, thấy Văn Mặc Huyền sắp mất mạng, dưới tình thế cấp bách nàng đã hô lên cái tên khiến Quỷ Nương đột nhiên biến sắc. Mà Quỷ Nương dù sao cũng không phải người bình thường, chỉ trong nháy mắt đã hoàn hồn. Thần sắc điên cuồng trong đôi mắt đó làm Cố Lưu Tích sợ hãi muôn phần, cũng bất chấp bị Quỷ Mị quấn lấy kiếm, vội vã hô lên những lời này, nhanh chóng tiến tới gần Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền nghe thấy Cố Lưu Tích hoảng loạn gọi, cũng mơ hồ cảm thấy nguy hiểm. Chẳng qua lúc này nàng một mình khống chế ba người làm sao có thể đơn giản rút lui, chỉ có thể miễn cưỡng lùi về sau một bước.
Mà Quỷ Nương vốn bị tay phải của Văn Mặc Huyền khống chế ở vai trái, cơ thể mãnh liệt co rụt lại. Cơ thể vốn nhỏ gầy đã vặn vẹo đến đáng sợ, lập tức thoát khỏi khống chế của Văn Mặc Huyền. Mà bàn tay trái trống không lại thò ra một con dao găm, nàng ta nhe răng cười đâm tới ngực Văn Mặc Huyền!
"Loại nữ nhân xinh đẹp như này, đều đáng chết!"
Ảnh Tử trừng mắt muốn nứt ra. Nhưng hắn hiểu được dù hắn nhanh cỡ nào, lúc kiếm của hắn đâm vào người Quỷ Nương, con dao kia cũng đã cắm vào ngực Văn Mặc Huyền rồi.
Đầu óc Cố Lưu Tích trống rỗng, giờ phút này trong mắt nàng, không có Văn Mặc Huyền, không có Quỷ Nương, chỉ còn con dao tối màu u ám kia. Nàng không biết nàng nhanh cỡ nào, thậm chí không rõ nàng đang làm gì, chẳng qua trong lòng có một âm thanh không ngừng vang lên: ngăn nó lại, ngăn nó lại!
Một thước... Nửa thước...
Ngón giữa của nàng đã cảm nhận được sát khí sắc bén ác liệt, sau đó, không chút do dự chộp lấy nó!
Như là không biết đau, phát giác con dao vẫn xông về phía trước, Cố Lưu Tích khẽ xoay cổ tay. Con dao chém đứt xích sắt nọ đã đâm thủng bàn tay nàng, đụng phải thân thể mềm mại.
Tiếng lưỡi dao xuyên qua da thịt khiến người ta run rẩy. Máu tươi phun ra, vô cùng hỗn loạn, vô cùng thê thảm trộn lẫn vào nhau, làm người ta muốn phát điên.
Lúc Cố Lưu Tích nhào đầu về phía trước, Văn Mặc Huyền đã thấy hãi hùng. Thấy nàng đưa tay cầm chặt còn dao bén nhọn nọ, nghe thấy tiếng vang rợn người kia, lồng ngực nàng tràn lan đau nhức.
Bởi vì Cố Lưu Tích đưa tay ngăn lại, con dao dù đâm vào người nàng, cũng không có tới chỗ hiểm.
Mắt Văn Mặc Huyền đỏ ngầu, mặt thì tái xanh, tay phải vội ôm lấy Cố Lưu Tích. Thấy Quỷ Nương bị Ảnh Tử một kiếm đâm xuyên, hơi thở quanh người nàng cực kỳ áp lực, bàn tay trái câm lấy trường kiếm bị quấn chặt, nội tức xung động, trực tiếp chặt dứt dây xích, trước khi Quỷ Nương rút dao, đột ngột vung kiếm chặt đứt bàn tay trái của nàng ta, rồi lập tức ôm Cố Lưu Tích nhảy ra.
Bởi vì khóa sắt bị Văn Mặc Huyền chặt đứt trong cơn giận dữ, Quỷ Thường, Quỷ Quý được thoát thân. Nhìn thấy Quỷ Mị trọng thương, Quỷ Nương cũng hấp hối, hai người không dám ham chiến, vội vã tìm đường chạy.
Văn Mặc Huyền nhìn vết máu to lớn trên người, hơn phân nửa đều từ trên tay Cố Lưu Tích ồ ồ chảy ra. Điểm huyệt đạo trên tay Cố Lưu Tích, ánh mắt nàng trầm xuống nhìn hai người muốn bỏ chạy kia. Tay rái cầm kiếm lên, nhanh như chớp, phóng thẳng hướng ngực của Quỷ Quý!
Quỷ Quý miễn cưỡng tránh thoát chỗ hiểm, lại bị xuyên thấu vai trái găm chặt trên vách tường, dùng đầu gối nghĩ cũng biết một kiếm này lực đạo kinh người cỡ nào.
Còn dư lại Quỷ Thường cũng đủ Ảnh Tử ứng phó. Văn Mặc Huyền gắt gao mím môi, ôm Cố Lưu Tích đang đau đến phát run bước nhanh đến chỗ sạch sẽ hơn.
Ngồi xếp bằng xuống, để Cố Lưu Tích tựa trong ngực, lúc này nàng mới cẩn thận bàn tay phải đã buông lỏng vô lực ấy lên.
Lúc Cố Lưu Tích ý thức được Văn Mặc Huyền đã bình yên tránh thoát một kiếp mới khôi phục được tri giác. Cơn đau nhức cắn tâm cắn phế trên tay phải ào ào cuốn tới, Cố Lưu Tích không thể kìm nén nổi mà run người.
Cảm giác được Văn Mặc Huyền nâng tay mình lên rồi lại đột nhiên cứng ngắt, sau đó bên tai nghe thấy tiếng nàng nghiến răng, bàn tay lành lạnh kia cũng run lên. Cố Lưu Tích hít một hơi thật sâu, gắng gượng nói: "Ngươi... Ngươi đừng giận, chẳng qua là... Chẳng qua là hơi đau chút, nhìn dọa người... chút thôi."
Văn Mặc Huyền không nói gì, nhưngCố Lưu Tích rõ ràng cảm nhận được sự dồn nén trong hơi thở nặng nề của nàng.
Tuy rằng tay đau dữ dội, nhưng nàng cũng không muốn Văn Mặc Huyền như vậy, cố gắng ngồi thẳng người dậy, định quay đầu lại bị Văn Mặc Huyền ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích!"
Giọng nói hơi khàn khàn, còn hơi run run, làm Cố Lưu Tích càng thêm lo lắng. Tựa hồ cảm nhận được tâm tư của nàng, người phía sau hít vào một hơi: "Con dao mà rút ra sẽ rất đau. Ngươi gắng chịu một chút."
Cố Lưu Tích cúi đầu nhìn xuống bàn tay phải máu thịt mơ hồ, con dao nọ vẫn còn găm trong xương.
Con dao này sắc bén vô cùng, cứ nghĩ nếu không phải Văn Mặc Huyền nhanh chóng chặt đứt bàn tay trái của Quỷ Nương, phòng ngừa nàng ta rút ra, sợ rằng tay này của nàng sẽ đứt lìa mất. Cứ nghĩ thế, sắc mặt Cố Lưu Tích càng tái hơn. Rút dao ra tất nhiên sẽ đau. Chỉ có sợ Văn Mặc Huyền càng khó chịu hơn mà thôi. Nàng ra vẻ thoải mái nói: "Ừ, đau thì ta sẽ cắn ngươi."
Văn Mặc Huyền trầm mặc cúi xuống, người trong ngực mặt tái mét, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Mấy sợi tóc dính bết bên thái dương, chật vật lại làm người ta đau lòng.
Trong con ngươi đen láy tràn lan sương mù, Văn Mặc Huyền đưa tay lau mồ hôi thay nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy mặt nàng dán sát vào vai mình, không cho nàng xem.
Chăm chú cắn môi, cầm bàn tay trông thê thảm kia lại gần, nhìn con dao đen bóng, chậm rãi nắm lấy, cẩn thận vết thương, khống chế góc độ, lập tức bấm bụng rút ra phát một, đồng thời ấn chặt đầu Cố Lưu Tích lên vai mình.
Cố Lưu Tích co giật người, kêu lên một tiếng, sau đó hung hăng cắn xuống, bởi vì Văn Mặc Huyền nhấn một cái, vừa lúc cắn lên vai của nàng luôn.
Cơn đau nhức nhối đột ngột ập tới, làm nàng cắn cực kỳ mạnh. Dù Cố Lưu Tích há miệng rất nhanh, nhưng nàng vẫn có thể nếm ra mùi máu tươi.
Cố Lưu Tích muốn mở miệng, nhưng nhiêu đó đã hao tốn hết sức lực của nàng, chỉ có thể nằm gục trong ngực Văn Mặc Huyền, không ngừng thở gấp.
Văn Mặc Huyền lại như không còn cảm giác, chỉ nhanh chóng lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước ra rắc lên vết thương.
Cả bàn tay phải của Cố Lưu Tích đều bị đâm xuyên, thấy rõ cả xương, mà bốn ngón tay cũng bị