-----"Văn Mặc Huyền cười cười, đưa tay chỉ vào trái tim nàng: "Bởi vì ta ở trong này.""-----
Cố Lưu Tích không biết lão giả kia đã xảy ra chuyện gì, do dự một lát, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Vị tiền bối này, ông làm sao vậy?"
Lão giả nghe thấy Cố Lưu Tích lên tiếng thì ngừng cười, vội ngẩng đầu nhìn Cố Lưu Tích, thần sắc có chút phức tạp, trên khuôn mặt già nua dính đầy nước mắt, hoảng hốt vô thần.
Qua một hồi lâu, lão giả mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi ngồi xếp bằng, lau khô nước mắt, lắc đầu, nói với giọng áy náy: "Lão phu không sao, chẳng qua là bị giam ở nơi không thấy ánh mặt trời như này, đột nhiên gặp được mấy vị, nhất thời mất kiểm soát. Hù đến các vị tiểu hữu rồi."
Sắc mặt ông ta rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn đong đưa trên người Cố Lưu Tích, đầy yêu thương lại nhiều đau đớn.
Cố Lưu Tích rất là chu đáo, mặc dù biết không phải như thế, nhưng trông thấy lão giả có vẻ hiền lành, nên không hỏi nhiều nữa, chỉ lễ phép đáp: "Vãn bối hiểu, tiền bối không cần lo lắng."
Lão giả dường như khá ưa thích Cố Lưu Tích, ho khan vài tiếng, ôn hòa nói: "Mới vừa nghe các ngươi nói chuyện, hình như xuống đây là để tìm người? Lão phu ở chỗ này đã nhiều năm, còn chưa thấy ai có thể xông đến đây cứu người đấy. Đúng là người trẻ tuổi không thể lường mà."
"Tiền bối quá khen, cũng khá may mắn. Có điều, vốn dĩ chúng ta tra được người ấy ở trong gian phòng kia, nhưng không ngờ xảy ra chuyện, người đã không còn ở đó. Hơn nữa nơi này giam rất nhiều người, tiền bối nói đã ở đây rất nhiều năm, liệu có biết người giam giữ mình là ai chẳng? Hơn nữa, dựa vào phong thái của tiền bối, chắc hẳn cũng không phải người bình thường trong võ lâm. Vãn bối xin mạo muội thỉnh giáo danh hào của tiền bối."
Lão giả cười cười, khẽ thở dài: "Lão phu thân bị vây khốn chốn này đã hơn mười năm, sợ rằng chốn giang hồ đã sớm quên một người như ta rồi. Về chuyện là ai ra tay, nhiều năm qua đi, lão phu cũng đã rõ ràng."
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt ông ta lạnh đi, mơ hồ lộ ra hận ý, khi nhìn Cố Lưu Tích càng thêm vẻ khổ sở.
Cố Lưu Tích cứ cảm giác ánh mắt ấy rất quen, trong lòng mơ hồ chạm phải thứ gì đó, rồi lại tan biến rất nhanh.
Cặp mắt của Văn Mặc Huyền ngưng lại, nhìn sang Ảnh Tử. Ảnh Tử hiểu ý, lấy ra một vòng chìa khóa, cẩn thận tìm, sau đó mở cửa sắt ra.
Lão giả khẽ kinh ngạc, nhưng lại không đổi sắc mà nhìn ba người mở cửa đi tới. Ánh mắt của ông trầm lắng, cẩn thận đánh giá ba người, trong lòng mơ hồ tán thưởng.
Trong đó hai người tuổi tác nhỏ hơn lại dính rất nhiều máu, sắc mặt cũng trắng tái, cho dù vậy, cũng không thấy yếu đuối chật vật, đúng là khí chất không tầm thường. Tuổi còn trẻ mà không xốc nổi, lại như châu ngọc giấu sáng.
Hơn nữa, ông sống nhiều năm, liếc sơ đã biết ba người đều là cao thủ. Âm thầm cảm thán trong võ lâm đã có những hậu bội như thế này, có lẽ mình đã bị nhốt quá lâu rồi.
Mắt thấy lão giả đang dò xét người mình, Văn Mặc Huyền trầm mặc nãy giờ nhẹ giọng nói: "Tiền bối có phải là Văn lão tiền bối của Văn Uyên các?"
Nàng vừa nói ra, Cố Lưu Tích cùng lão giả kia đều giật mình.
Lúc này Cố Lưu Tích mới chợt nhận ra, ở kiếp trước nàng đã từng gặp ông ấy, có điều lúc đó nàng chỉ nhìn thoáng qua từ xa xa, cũng không có qua lại, nên nhất thời không nhớ ra được.
Nhưng khi nàng nhìn thấy ông ấy, cảm giác rất khác so với hiện tại. Hơn nữa, nếu thật là Văn Hạo Khâm, bị giam ở nơi này, sau khi rời khỏi đây làm sao còn có thể bình thản mà đối diện với Nhiễm Thanh Ảnh như thế?
Nhớ đến Tương Tây Tứ Quỷ một mực canh giữ trong phòng tối, con ngươi của Cố Lưu Tích hơi co lại, lập tức nghĩ đến một khả năng.
Mà dáng vẻ kinh ngạc của lão giả kia cũng chứng minh Văn Mặc Huyền nói không sai. Nhừng mà, làm sao nàng có thể đoán ra thân phận của hắn nhanh như vậy?
Bên kia, Văn Hạo Khâm kinh ngạc một lát, lập tức nở nụ cười: "Vị thiếu hiệp này thoạt nhìn tuổi không lớn, lão phu ta bị nhốt mười năm, ngươi vẫn có thể nhận ra lão phu?"
Văn Mặc Huyền mang ánh mắt phức tạp mà nhìn ông ấy, trầm giọng nói: "Văn lão tiền bối, có một số việc không thích hợp nói ở nơi này. Chúng ta còn vội cứu người, sau khi rời khỏi đây sẽ giải thích với tiền bối sau. Ảnh Tử?"
Ảnh Tử vội đi qua, nhìn kỹ khóa sắt trói Văn Hạo Khâm, sau đó móc ra mấy sợi dây kẽm, chậm rãi nguậy nguậy trong ổ khóa.
"Công tử, ổ khóa này là đặc chế, ta cần thời gian, ngài và Cố công tử đi tìm người trước đi."
Văn Hạo Khâm thấy các nàng lại có thể sảng khoái ra tay cứu mình như thế, thì có chút kinh ngạc. Trông thấy hai người Cố Lưu Tích chuẩn bị đi ra ngoài, nhịn không được mở miệng nói: "Trước kia các ngươi nói, người các ngươi muốn cứu bị đổi chỗ, không biết người ấy có phải là một phụ nhân không?"
Cố Lưu Tích dừng bước chân một chút, vui vẻ hỏi lại: "Văn tiền bối biết?"
Mắt thấy mặt mày nàng hiện nét tươi cười, trong lòng Văn Hạo Khâm chợt thấy êm dịu, dáng vẻ này, quá giống rồi.
Hắn giữ vững tâm tình, nói: "Chạng vạng tối hôm qua, có một nam tử trung niên dẫn người tiến vào ám phòng, lão phu vừa mới thanh tỉnh, nghe thấy một vị phu nhân nói chuyện với nam tử trung niên đó. Giọng điệu của hai người không tốt, cuối cùng nam tử kia nổi giận đùng đùng nói câu, 'Dẫn nàng đến cấm phòng'. Lúc đó ta nhìn thoáng qua, phụ nhân nọ bị người mang đi, có lẽ đến cấm phòng đó. Có điều, nơi đó có chút... Trông nàng ta thế kia, sợ là phải chịu giày vò."
Vừa nghe đến cấm phòng, Cố Lưu Tích chợt tái mặt. Cái chỗ kia, nàng đã đến không biết bao nhiêu lần. Người bị Minh U giáo nhốt, hầu như đều từng đến nơi đó, nhưng lại ít ai có thể hoàn hảo đi ra ngoài. Bị đủ loại cực hình đáng căm phẫn hành hạ, ở nơi đó, Nhiễm Thanh Ảnh chiếm được rất nhiều thứ mà nàng ta muốn. Mà cũng có rất nhiều người, chôn vùi cả đời tại đó. Và nàng, cũng là đồng lõa trong đó!
Không kịp nói cảm ơn, Cố Lưu Tích nhếch miệng, chạy nhanh ra ngoài. Văn Mặc Huyền phát hiện nàng không ổn, vội đi theo.
Một đường đi tới, mùi máu trong không khí càng nồng, Văn Mặc Huyền cũng đoán được, cái gọi là cấm phòng, chính là Hình Đường rồi.
Đưa tay cầm chặt bàn tay trái của Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền ôn nhu nói: "Tích nhi, những chuyện kia đều đã qua, hôm nay cũng không có phát sinh. Đợi tí nữa cứu được mẫu thân của Tiêu cô nương, chúng ta sẽ dùng hết khả năng cứu bọn họ ra ngoài. Còn nữa, nếu như Lâm Đỉnh Thiên muốn kiềm chế Tiêu cô nương, nhất định sẽ không hạ độc thủ với mẫu thân nàng, ngươi đừng vội."
Cố Lưu Tích dừng một chút, nắm thật chặt tay Văn Mặc Huyền, cánh mũi chua xót, quay đầu nhìn người trong bóng tối dịu dàng an ủi mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao mà cái gì ngươi cũng biết hết vậy?"
Văn Mặc Huyền cười cười, đưa tay chỉ vào trái tim nàng: "Bởi vì ta ở trong này."
Lúc Cố Lưu Tích bắt đầu xấu hổ, nàng vui vẻ nói: "Đi nhanh thôi."
Cấm phòng rất lớn, ở giữa là đại sảnh tĩnh lặng, xung quanh xếp rất nhiều giá gỗ, treo đầy các loại hình cụ, trường tiên, lạc thiết (*), khóa tỳ bà, xích sắt, trường thương, còn có rất nhiều món không biết tên, nhưng nhìn thấy đều khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Trên đó quả nhiền đều dính đầy máu, thậm chí nhiều thứ như là có dính thịt nát... Trong không khí ám đầy hơi thở tuyệt vọng và chết chóc. Ở phía trước, là một cọc gỗ chữ thập, bên trên còn cột một người máu chảy đầm đìa, nhìn không ra dáng hình, lờ mờ có thể thấy được cả nội tạng, còn có xương trắng bên dưới vết thương bấy nhầy, dưới mặt đất đã đọng một vũng máu lớn.
(*): dụng cụ vùi trong lửa than rồi ịn lên người thường thấy trong phim á~
Văn Mặc Huyền nhíu chặt lông mày, cặp mắt âm u hẳn đi. Nhìn thấy trên mặt đất có mấy bãi máu có quy luật, híp híp mắt, sau đó phát hiện vài giọt máu tươi đập xuống đất, tạo thành lỗ nhanh trên vũng máu đã đông lại. Chậm rãi ngẩng đầu, nàng phải hít sâu một hơi.
Mà Cố Lưu Tích thì tái mặt, hung hăng cắn răng. Trên đầu các nàng, treo hơn mười cái lồng gỗ!
Ánh lửa le lói chỉ có thể chiếu sáng phía dưới, mà những cái lồng sắt kia treo tuốt trên đỉnh, lâm vào bóng tối vô hạn, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Phảng phất như bị ném vào trong cơn tuyệt vọng, tĩnh mịch không chỗ dựa vào. Chỉ có vết máu thỉnh thoảng từ trên không trung nhỏ xuống, tỏ rõ sự tàn nhẫn và đau đớn trong đó.
Cố Lưu Tích đỏ cả mắt, Văn Mặc Huyền vội tóm lấy tay phải của nàng: "Đừng động tay phải, để ta xem thử có còn người sống không."
Vừa dứt lời, Văn Mặc Huyền nhảy vút lên cao, chân điểm vách đá, một đường xoay người tung lên, bộ quần áo màu đen hoàn toàn ẩn vào bóng tối, làm trái tim Cố Lưu Tích run lên. Nàng có chút sợ hãi, cứ như nàng ấy cũng sẽ bị cắn nuốt đi mất.
Cố gắng nhìn vào vùng tăm tối đó, cái bóng màu đen nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua từng lồng sắt, sau đó nàng dừng một chút, nói nhỏ mấy câu, giống như đang trò chuyện với người bên trong. Cố Lưu Tích nhẹ nhàng thở ra, chắc là người mà các nàng muốn tìm.
Một lát sau, Văn Mặc Huyền mặc áo bào đen ôm một vị phu nhân mặc bộ đồ màu trắng nhảy xuống. Cố Lưu Tích vội vàng chạy qua, Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Có lẽ là bà ấy, chẳng qua, những người khác thì không cứu được."
Ánh mắt Cố Lưu Tích tối sầm lại, thở dài: "Bà ấy còn ổn chứ?"
"Khá ổn, chỉ hơi yếu thôi."
Đang nói chuyện, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Hai vị công tử quả nhiên là bằng hữu của tiểu Cẩm Nhi." Khi nói, bà nỗ lực đứng thẳng người, muốn rời khỏi vòng tay của Văn Mặc Huyền, dù sao tựa trong ngực nam tử trẻ tuổi cũng không hợp lễ.
Văn Mặc Huyền dường như hiểu được, bởi vì hai người tận lực đổi giọng, mẫu thân Tiêu Mộng Cẩm tự nhiên cho rằng hai người là nam tử.
"Bá mẫu, là vãn bối thất lễ. Ta cùng Lưu Tích chỉ đang giả trang thôi, chúng ta đều là cô nương, có quan hệ thân thiết với Mộng Cẩm, bá mẫu không cần lo lắng. Bởi vì nàng một mực thấp thỏm nhớ mong bá mẫu, nên chúng ta cùng nhau thương lượng cứu người ra. Sau này Mộng Cẩm và bá mẫu sẽ thoát ly Lạc Hà lâu, sinh sống bình yên tự tại. Tình huống khẩn cấp, chúng ta không thể trì hoãn nữa. Mộng Cẩm đã chờ đợi ở bên ngoài, ta mang bá mẫu đi ra ngoài trước, có được không?"
Tiêu Uẩn ngước mắt nhìn thiếu nam tử mang tiếng nói dịu dàng trước mắt, lớn lên trắng trẻo thanh tú, còn tuấn hơn nữ nhi nhà mình, lại ôn nhã hữu lễ, sạch sẽ gọn gàng, đúng là không giống nam tử, cảm thấy cũng đáng tin. Nghe nàng nói xong, đôi mắt bà ươn ướt: "Là ta không có năng lực, cứ liên luỵ nàng mãi. May mà Cẩm Nhi có phúc, có được bằng hữu tốt như hai vị. Chẳng qua là... đã lâu rồi ta không gặp nàng, nàng có khỏe không?"
Cố Lưu Tích nghe được sự quan tâm nôn nao trong giọng của bà, rõ ràng mệt mỏi mở mắt không lên, vẫn muốn nghe tình huống của Tiêu Mộng Cẩm, nên có chút xúc động. Nàng ôn nhu an ủi: "Bá mẫu yên tâm, nàng vẫn ổn lắm, chẳng qua là rất lo lắng người. Bá mẫu đã mệt mỏi, thì ngủ một lát đi ạ. Chờ tỉnh rồi, liền có thể nhìn thấy nàng."
Cùng lúc, Văn Mặc Huyền cũng đã nhẹ nhàng ấn lên huyệt ngủ của bà, để bà ngủ mê man.
Ở nơi này thêm