Hai gã sai vặt cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn đình viện. Tiếng kêu sàn sạt bắt đầu quanh quẩn trong Mặc viên.
Cố Lưu Tích thầm nghĩ Văn Mặc Huyền chắc đã dậy rồi, đang do dự có nên đi thăm nàng không, thì thấy Tử Tô bưng nước trà đi vào sân nhỏ.
Thấy Cố Lưu Tích đang đứng gần đó, Tử Tô cất giọng thanh thúy: "Cố cô nương dậy rồi à, vừa rồi chủ... tiểu thư còn hỏi tới cô đó."
Phát hiện mình thiếu chút nữa gọi Văn Mặc Huyền là chủ tử trước mặt người khác, nàng tranh thủ đổi giọng.
Cố Lưu Tích cũng chỉ làm như không nghe thấy nàng lỡ miệng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy có thể phiền Tử Tô cô nương mang ta đi gặp tiểu thư nhà cô không."
"Tất nhiên là có thể. Tiểu thư tỉnh được một lúc rồi rồi, hẳn là đã rời giường."
Cố Lưu Tích vừa nghe nàng nói, vừa đi theo nàng tới phòng của Văn Mặc Huyền. Lúc đến trước cửa, liền thấy Văn Mặc Huyền đang yên tĩnh ngồi bên bàn viết chữ.
Sắc mặt nàng vẫn rất kém, nhưng tinh thần thoạt nhìn không tệ. Nàng cúi đầu, toàn bộ tinh thần đều đặt trên giấy viết. Bởi vì sức khỏe không tốt, tay phải nàng cầm bút cũng không vững, viết chữ cũng có hơi tốn sức. Nhưng những chữ Khải(*) trên trang giấy lại rất rõ ràng, đẹp mắt. Đoán chừng vì cố gắng viết chữ, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
(*): Là 1 trong 5 loại chữ viêt của thư pháp Trung Quốc, gồm: chữ Triện, chữ Lệ, chữ Khải, chữ Hành, chữ Thảo. Trong đó, chữ Khải (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ Lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Cố Lưu Tích nhìn nàng, chỉ cảm thấy dáng vẻ viết chữ của người này hết sức đẹp mắt, nhưng nhìn nàng có vẻ mệt, lại có chút đau lòng.
Tử Tô không dám quấy rầy Văn Mặc Huyền, đi thẳng tới đặt trà lên bàn, lại báo rằng Cố Lưu Tích đã tới, rồi lui xuống.
Cố Lưu Tích tiến lại, nói khẽ: "Sao mới sáng sớm mà đã chăm chỉ luyện chữ rồi."
Văn Mặc Huyền để bút xuống, ngước mắt nhìn nàng: "Cũng không phải là ta chăm chỉ, là bị người ta ép đó."
Nghe giọng nàng như đang rất rầu rĩ, Cố Lưu Tích cười cười: "Là ai hư hỏng, cả gan ép ngươi thế?"
"Nếu để Nhược Quân đã nghe thấy, nàng chắc chắn cho ngươi ăn đủ." Nàng ngoắc miệng, lại nhìn chằm chằm Cố Lưu Tích: "Còn khó chịu không?"
Cố Lưu Tích sửng sốt giây lát, sau đó hiểu ra nàng đang hỏi thương thế của mình, trong lòng ấm áp không chịu được: "Nhược Quân cô nương cho ít thuốc, hơn nữa cũng không nghiêm trọng lắm, đã không sao rồi."
Văn Mặc Huyền không nói gì, khẽ gật đầu. Cố Lưu Tích nhìn trên mặt nàng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, đi vào phòng trong tìm chiếc khăn lụa, đưa cho nàng: "Luyện chữ cũng nên luyện vừa vừa thôi. Đã đổ mồ hôi khắp luôn rồi này."
Văn Mặc Huyền nhận khăn lụa, nhưng ánh mắt vẫn chắm chú nhìn nàng, cũng không lau mồ hôi, mà là đưa tay nắm lấy tay phải của nàng.
Bàn tay vẫn luôn lạnh lẽo của nàng ấy chạm vào tay Cố Lưu Tích, làm cho nàng nhịn không được giật mình một cái. Sau đó kịp phản ứng, trên tay nàng còn có dấu răng chưa xử lý, vội vàng muốn tránh đi, lại để mất cơ hội.
Văn Mặc Huyền cố ý muốn kéo qua, thân thể nàng yếu, Cố Lưu Tích lại không dám dùng sức, đành phải để nàng nắm.
Văn Mặc Huyền nắm được tay của nàng, thấy được dấu răng rất trong trong lòng bàn tay của nàng, da thịt đều hõm vào, xung quanh tím xanh một mảng. Bởi vì đểcả đêm không xử lý, thoạt nhìn có chút dọa người, đủ thấy lúc ấy cắn mạnh đến cỡ nào.
Mắt thấy Văn Mặc Huyền nhíu chặt lông mày, sắc mặt trắng thêm vài phần, Cố Lưu Tích vội vàng rụt tay về. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Nói đây là bị người khác không cẩn thận cắn trúng? Hay nói là không đau? Nhưng đoán chừng, người này đã hiểu rõ trong lòng rồi.
Văn Mặc Huyền lại không nói gì, đi thẳng qua một bên kéo sợi dây nhỏ, rồi nhìn tay Cố Lưu Tích, nghiêm mặt nói: "Ai lại hư hỏng thế này, cắn gì mà mạnh dữ vậy?"
Cố Lưu Tích: "..."
Ai hư hỏng, không phải ngươi rõ ràng nhất sao? Nhìn xem nàng nghiêm trang học lại lời của mình, Cố Lưu Tích nhất thời dở khóc dở cười. Vốn nghĩ Văn Mặc Huyền giống như một ly trà xanh, hôm nay xem ra, người này rõ ràng là chè trôi nước, bên ngoài tuyết trắng mềm mại, bên trong bọc lấy đều là đồ xấu xa.
Đợi Tử Tô đi tới, Văn Mặc Huyền mở miệng nói: "Tử Tô, tới chỗ Nhược Quân cầm ít kim sang dược về đây, tìm thêm vài mảnh vải trắng sạch sẽ nữa."
Tử Tô khẩn trương quan sát Văn Mặc Huyền: "Tiểu thư, người bị thương ở đâu sao?"
"Cũng không phải ta, Cố cô nương để người ta cắn, muội mau đi đi."
Tử Tô khó hiểu, ai lại đi cắn Cố cô nương? Nơi này ngoài chủ tử còn có người nào khác sao? Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tử Tô vẫn nghe lời mà đi.
Cố Lưu Tích ở một bên lầm bầm: "Cái gì gọi là để người ta cắn chứ?"
Văn Mặc Huyền kéo nàng ngồi xuống, nghe vậy nhíu mày: "Vậy ý của ngươi là, không phải người cắn?" Nàng tùy ý hỏi, ánh mắt lại híp híp.
Cố Lưu Tích bất đắc dĩ, buồn cười nói: "Là người cắn đó, còn là một cô nương rất đặc biệt, dấu răng cũng rất tinh xảo."
Cố Lưu Tích nói, vẻ mặt đầy tán thưởng nhìn tay mình, làm Văn Mặc Huyền khẽ bật cười.
Thấy nàng nở nụ cười, Cố Lưu Tích nhẹ nhàng thở ra, mà Tử Tô cũng đã mang đồ tới. Chỉ là ánh mắt nàng hơi kỳ lạ, Cố Lưu Tích cảm thấy, đó hình như là đồng cảm.
Tử Tô vốn là định bôi thuốc cho Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền lại nhận lấy rồi nói: "Ta làm là được rồi, muội đi gọi đồ ăn sáng đi. Rồi đi hỏi thử xem Nhược Quân có muốn tới chỗ ta ăn luôn không."
Tử Tô liếc mắt nhìn Cố Lưu Tích, thần sắc thản nhiên, đáp một tiếng, đi về phía tiểu viện của Tô Nhược Quân.
"Đưa tay tới đây."
Cố Lưu Tích ngoan ngoãn vươn tay, Văn Mặc Huyền nhìn miệng vết thương, ánh mắt vẫn thoáng dao động, cẩn thận rắc thuốc bột lên, thỉnh thoảng nhìn phản ứng của Cố Lưu Tích.
"Đau không?"
Thật ra Cố Lưu Tích không giỏi nhịn đau, nhưng đối mặt với Văn Mặc Huyền, nàng vẫn cười nói như không có việc gì: "Không đau, thuốc của Nhược Quân cô nương vẫn rất tốt." Làm sao lại không đau chứ, quả thực thốn mà. Cuối cùng nàng cũng hiểu ánh mắt kia của Tử Tô rồi, đau chết nàng!
Nhìn nàng nói nghĩ một đằng nói một nẻo, Văn Mặc Huyền nhịn không được cúi đầu cười. Y thuật của Tô Nhược Quân vô cùng tốt, dược hiệu thì khỏi cần bàn. Nhưng nàng ấy có cái tính kỳ cục là, làm được kim sang dược, thuốc sắc hay thuốc viên đều rất dày vò người. Mấy người Tô Ngạn không chỉ một lần tố khổ.
Nhất là kim sang dược, dược tính rất mạnh, bôi lên tuyệt đối có thể khiến người ta rú thảm. Tô Nhược Quân còn thuyết minh rằng, để cho bọn họ không vì vết thương