"Ừ, ta thấy hứng thú." Cố Lưu Tích có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là ngươi muốn ta biết, còn giả bộ đổ lên đầu ta. Nể tình nàng là bệnh nhân, cũng chỉ có thể thuận theo nàng.
Văn Mặc Huyền hiểu rõ gật đầu: "Tỷ như, Tam thiếu gia Ngô phủ, đặc biệt thích hoa cỏ, những năm này một mực rúc người trong phủ, rất nhiều chủng loại hoa và cây cảnh quý báu ở Tô Châu đều là hắn chăm chút ra cả. Còn có Đại thiếu gia Chu gia, vô cùng quan tâm tới chuyện võ lâm, kết giao với rất nhiều nhân sĩ giang hồ, chẳng hề màng tới việc bán buôn. Đại thiếu gia Lâm phủ... Lâm Việt, không muốn nhận nghiệp hành thương của phụ thân, lại đi làm bộ đầu." Nói xong liếc mắt nhìn Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích nghe đến tên Lâm Việt cũng không có giật mình, nghĩ đến mình quả không đoán sai, Lâm Việt thật là xuất thân nhà giàu. Nhưng lập tức cảm thấy không thích hợp, vì sao hết lần này tới lần khác Văn Mặc Huyền chỉ nói tên Lâm Việt?
Lại thấy Văn Mặc Huyền cố ý nhìn mình một cái, liên tưởng đến mấy lời không đầu không đuôi của nàng lúc trước, lập tức "phốc phốc" bật cười. Người này thật là đáng yêu quá đi. Quanh co lòng vòng nói đủ thứ, chỉ vì muốn mình biết Lâm Việt đang giấu giếm thân phận lừa gạt mình, chớ để mắc mưu của hắn.
Văn Mặc Huyền thấy lúm đồng tiền như hoa của nàng, đôi mắt thì sáng trong nhìn mình, mới cố trấn định nói: "Ngươi cười vui vẻ như thế, chẳng lẽ cũng cảm thấy bọn hắn rất thú vị."
Cố Lưu Tích cười duyên, thần thái đầy hào hứng(*), dịu dàng nói: "Ta cười, cũng không phải vì bọn hắn thú vị, mà là vì người nào đó quá mức đáng yêu."
(*) 1 câu là 'xảo tiếu thiến hề (巧笑倩兮)': 1 câu trong bài "Thạc nhân" – Vệ Phong (Kinh Thi) được dịch nghĩa là 'Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.' (Nguồn: thivien.net)
1 câu là 'cố phán thần phi (顾盼神飞)': nhìn xung quanh với ánh mắt lấp lánh, thần thái hào hứng. Cụm này này được nhắc đến đến trong tác phẩm "Hồng lâu mộng" hồi ba của Tào Tuyết Cần. (Nguồn: jungminran.wordpress.com)
Văn Mặc Huyền có chút mất tự nhiên mà quay đi, làm bộ uống trà, nhưng lỗ tai trắng nõn lại ửng hồng, sắc mặt tái nhợt cũng nổi mấy rặng mây đỏ. Sự thẹn thùng này làm người nàng như được thêm mấy phần sức sống, càng tuyệt sắc hơn.
Cố Lưu Tích nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như đầm nước. Ở trong lòng, thử tình cảm nào đó không biết tên, tựa hồ sắp tràn ra, làm cho cả người nàng có chút hoảng hốt. Nếu có thể vĩnh viễn ở cùng nàng ấy thế này, thật là không uổng nàng được sống lại lần nữa.
Từ Tô phủ đi ra, tâm tình Cố Lưu Tích rất tốt, một đường thong thả trở về tiểu viện.
Sau cơn mưa, bầu trời thành Tô Châu trong veo xanh ngắt, đường xá được nước mưa cọ rửa cũng đặc biệt sạch sẽ tươm tất. Một trận mưa lớn cũng không ảnh hưởng đến sự coi trọng của mọi người đối với lễ Khất xảo. Giữa bầu không khí ẩm ướt, đủ loại sạp hàng, cửa hiệu khai trương, vô cùng náo nhiệt.
Bên cạnh đó, ngoại ô thành Tô Châu lại đìu hiu hơn rất nhiều. Mà trong một căn miếu đổ nát ở thành Đông, lại có mấy người đang thấp giọng tranh chấp gì đó, sau đó tiếng cãi vả càng lúc càng lớn.
"Ta nhất định phải đi!" Một giọng nam trầm thấp, oán hận nói.
"Ta đã nói rồi, không thể được!" Ngữ điệu không cao, lạnh như băng, lại lộ ra khí thế không thể nghi ngờ.
"Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi?"
"Giáo chủ muốn ngươi sống, mà đó cũng có thể là cái bẫy."
"Nhưng hắn là đệ đệ ruột của ta, là thân nhân duy nhất còn sót lại của ta. Ngươi muốn ta trơ mắt nhìn hắn chết thay ta hả? Ngươi chẳng qua là may mắn được giáo chủ thưởng thức thôi, không có tư cách quyết định thay ta!"
"Thế nhưng, Hồng Thù, hắn nói không phải không có lý. Tuy công phu của đám người nha môn không ra hồn, nhưng tự tiện xông cũng không dễ. Vạn nhất thất thủ, sợ là mất cả chì lẫn chài."
"Đừng có nhắc tới những thứ đó với ta, các ngươi không phải ta, vĩnh viễn sẽ không hiểu được!"
Người nọ trầm mặc không nói, mà cái giọng lạnh lùng kia vang lên lần nữa: "Không quản được bản thân mình là ngươi, để đệ đệ thay ngươi yểm hộ cũng là ngươi. Mua dây buộc mình mà thôi."
"Huynh đệ, ngươi đừng nói nữa!"
Hai mắt Hồng Thù đỏ thẫm: "Vậy các ngươi cũng đừng quản, ta tự đi." Nói xong chạy ra miếu đổ nát, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
"Chuyện này, vạn nhất thất thủ, chúng ta làm sao ăn nói với giáo chủ đây." Trong giọng điệu người nọ cất chứa đầy lo lắng.
"Ỷ vào tuyệt chiêu dịch dung tuyệt thôi mà làm bậy như thế, khó thành châu báu." Sau đó, nam tử một thân trường bào màu xanh đen kia, xoay người rời khỏi miếu đổ nát, ném lại một câu không hề có độ ấm: "Để hắn nếm mùi lợi hại, chúng ta tùy thời mà hành động."
Nam tử trung niên phía sau lưng cúi đầu thở dài, cũng là không thể tránh được, đành xách đao đi theo.
---
Từ sau lần Văn Mặc Huyền phát bệnh, Cố Lưu Tích không bao giờ biết cách khống chế bản thân nữa rồi, hầu như mỗi ngày luyện qua công xong, đều chạy tới Tô phủ dùng bữa tối cùng nàng. Người trong Tô phủ như đều biết vị Cố cô nương này là bằng hữu tốt của Biểu tiểu thư, cũng cung kính với nàng hơn.
Cố Lưu Tích có vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình cũng tốt, hơn nữa Văn Mặc Huyền vì nàng mà tâm trạng những ngày này đều rất tốt. Quan hệ giữa nàng và mấy người Tô Nhược Quân, Tô Ngạn cũng vậy tốt lên rất nhiều, ngay cả đám người bí ẩn đến làm người ta phát bực Mặc Ảnh ngẫu nhiên cũng sẽ chào hỏi với nàng.
Dạo gần đây, Lâm Việt cùng Tiết Chi Khiêm đều đang khẩn trương mà chờ đợi Thiên diện hồ ly sa lưới, cũng không có nhiều tâm tư tới tìm Cố Lưu Tích.
Văn Mặc Huyền thì mỗi ngày đều kiên trì, chờ đợi Cố Lưu Tích đến, mới gọi người dọn cơm tối.
Chỉ là, hôm nay đợi đã lâu, sắp qua giờ Tuất (từ 19 giờ đến 21 giờ tối) rồi, vẫn chưa thấy Cố Lưu Tích tới. Văn Mặc Huyền một mực ngồi trong sân, Tử Tô khuyên mấy lần, nàng vẫn không đếm xỉa tới, còn nói chờ một chút nữa.
Trong lòng Tử Tô khẩn trương không thôi, bình thường giờ Dậu (từ 17 giờ đến 19 giờ tối) chủ tử đã ăn cơm xong rồi. Nếu còn chờ đợi thêm nữa, thì đêm nay lại ngủ không ngon rồi. Ngày thường Cố cô nương đều đến sớm cả canh giờ, sao hôm nay lại muộn thế này? Đã vậy hôm nay Tô Ngạn có việc đi tây trang, Tô Nhược Quân thì nói muốn đi Hoành sơn tìm nguyên liệu phối dược, trong phủ chẳng có một ai để mà khuyên chủ tử nữa.
Văn Mặc Huyền nhìn sắc trời, đã tối rồi, nhíu mày nói: "Mặc Ảnh."
Mặc Ảnh lập tức nhảy vào nội viện, cung kính nói: "Chủ tử."
"Ngươi đi điều tra xem hôm nay Cố cô nương đi đâu, bây giờ đang ở nơi nào?"
"Dạ."
"Nếu nàng không việc gì, chớ quấy rầy nàng, lặng lẽ trở về là được."
Mặc Ảnh gật đầu, nhanh chóng rời đi.
"Tử Tô, có thể dùng cơm rồi."
"Dạ!" Tử Tô cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian đi dặn người mang thức ăn tới. Khi trở về thì mặt mày đầy tức giận, làm Văn Mặc Huyền nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Còn không phải là do tên A Thành sao, vừa rồi hắn vội vội vàng vàng nói với ta, trước đó Cố cô nương có phái người đưa lời nhắn,nói hôm nay nàng có việc nên không đến, kêu chủ tử không cần đợi nàng. Kết quả hắn lại quên mất, làm hại chủ tử uổng công đợi lâu như vậy."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Không sao, không phải là chuẩn bị ăn rồi sao." Trong lòng cũng đã yên tâm hơn.
Bên kia, Mặc Ảnh nhìn cánh tay phải Cố Lưu Tích có vết thương đang chảy máu bê bết, cau mày hỏi: "Cố cô nương, cô bị làm sao vậy?"
Lâm Việt bên cạnh cũng đổi sắc mặt, cơ hồ là nhào tới: "Lưu Tích!"
Cố Lưu Tích lại hơi đờ đẫn, nhớ đến kiếm trong tay người bịt mặt kia, trong lòng lạnh đến cực hạn. Nàng không thể nào ngờ, đó lại là hắn. Bất chấp cơn đau nhức trên cánh tay, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, rốt cuộc là tại sao?
Lâm Việt thấy nàng kinh ngạc, vẫn không nhúc nhích, cho rằng nàng sợ hãi, trong lòng càng khẩn trương hơn, vừa định đưa tay đỡ cánh tay của nàng, Mặc Ảnh đã