-----"Đầu tựa vào trên bụng nàng, sau một lúc lâu mới trầm thấp nói: "Tích nhi, ta thấy hơi mệt.""-----
Khi nhóm Văn Mặc Huyền đến cứ điểm bí mật của Tâm Tích các, nhóm của Tô Nhược Quân đã có mặt ở đó rồi.
Nơi này là một quán rượu, tên là Duyệt Quân lâu, cũng là một tửu lâu lớn ở Dự Châu. Trước đó vốn thuộc về Tô gia, hôm nay, trên danh nghĩa đã là của Danh Kiếm sơn trang.
Có câu, chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất. Mấy người Văn Mặc Huyền ở trong tửu lâu, có thể tránh rất nhiều do thám. Dù sao, bọn họ cũng không thể ngờ được, các nàng sẽ đến nấp dưới mí mắt Danh Kiếm sơn trang.
Tô Nhược Quân thấy các nàng trở về, khuôn mặt mang vẻ lo lắng lộ ra nụ cười nhạt: "Coi như là biết đường về rồi."
Cố Lưu Tích hơi áy náy, mở miệng nói: "Xin lỗi, chúng ta đã lâu không về Dự Châu, nên mới đi lòng vòng thăm một chút. Làm trễ nãi thời gian, để mọi người lo lắng rồi."
Tô Nhược Quân lắc đầu: "Không sao, ta hiểu mà. Sắc trời đã tối, nên chuẩn bị dùng bữa thôi."
Văn Mặc Huyền gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Ba người kia đã an trí xong chưa? Còn nữa, độc trên người họ thì sao?"
Tô Nhược Quân khẽ cau mày: "Vì lý do an toàn, hiện ba người kia đang ở một tiểu viện tại thành Đông, đã bố trí đệ tử trong các trông coi. Về độc của bọn họ, ta chưa gặp bao giờ. Trước mắt, ta chỉ có thể chẩn bệnh hốt thuốc, giảm bớt độc tính phát tác. Dọc đường đi, ta đã tiến hành châm cứu cho họ nhiều lần, đã bức ra không ít độc tố. Nhưng mà độc đã bắt đầu xâm nhập phủ tạng, khó có thể trừ tận gốc, còn có thể không ngừng khuếch tán, cho nên ta còn chưa nghĩ ra biện pháp. Ta cũng cần phải quan sát kỹ bệnh trạng lúc độc phát. Hoặc có lẽ, phải cho ta tận mắt nhìn thấy loại động ấy, mới có thể tiến triển nhanh hơn."
Văn Mặc Huyền trầm ngâm một lát, xoay qua nói với Mặc Ảnh: "Đưa tin cho Bạch Lăng, để nàng điều tra Minh U giáo và Danh Kiếm sơn trang, xem bọn hắn có còn luyện chế độc nhân hay không. Còn nữa, điều tra thêm xem có môn phái hay thôn làng nào có người mất tích hay không, nếu có, truy tra đến cùng, bắt bằng thi thể có thể đi lại, hoặc là độc vật điên cuồng hung ác gì đó."
"Dạ." Mặc Ảnh vừa đáp ứng, mấy người mặc quần áo vải thô bước đến.
Thấy Văn Mặc Huyền xong, đều lau mặt, để lộ mặt thời, đồng thời quỳ gối xuống, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ bái kiến Các chủ, Cố cô nương!"
Ba người dẫn đầu rõ ràng là Tô Vọng, Nguyệt Khanh cùng với Bạch Lăng.
Ba người ngẩng đầu, đều chăm chú nhìn vào Văn Mặc Huyền.
Mấy tháng không gặp, Văn Mặc Huyền đã cao lớn, thân thể cũng không gầy gò như trước. Người đứng ở đó, trường thân ngọc lập, không còn mang vẻ yếu đuối nữa, làm ba người họ vui vẻ không thôi.
Biết Văn Mặc Huyền đã trị được bệnh, còn khôi phục công phu, ba người mừng rỡ như điên. Lúc trước đi Tô Châu lại bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Văn Mặc Huyền, hôm nay như thế nào cũng không kìm nén được. Vừa nhận tin tức, họ lập tức chạy tới ngay.
Văn Mặc Huyền cười cười: "Đứng lên đi, sao mà mãi không đổi được thói quen đó vậy."
Ba người vội đứng dậy. Nguyệt Khanh nhìn người trước mắt, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, mà khi nhìn thấy Cố Lưu Tích, đã tự bức mình dằn xuống. Nàng cất lời, âm thanh vẫn còn hơi rung động: "Các chủ, người... người thật sự... khỏe rồi?"
Tô Vọng và Bạch Lăng bấy giờ cũng không khá hơn. Bọn họ đều đã chứng kiến Văn Mặc Huyền lớn lên. Những năm qua trơ mắt nhìn nàng bị ốm đau hành hạ, mỗi lần gặp nàng, nàng như yêu thêm một phần, trong lòng không biết khó chịu bao lâu. Hôm nay nàng thật sự khỏe rồi, đối với ba người mà nói, đều giật mình như mộng.
Không tận mắt thấy, không chính tai nghe Văn Mặc Huyền nói, ba người đều sợ là đó chỉ là giấc mơ.
Văn Mặc Huyền nhìn bọn họ, nét mặt dịu dàng, ấm giọng nói: "Thật sự khỏe rồi, mọi người sau này không cần lo lắng nữa, cũng không cần mệt mỏi như thế nữa."
Vành mắt của cả ba đỏ hồng, sau đó đều dùng sức gật đầu.
Cố Lưu Tích ở một bên yên tĩnh nhìn họ, trong con ngươi đong đầy dịu dàng. Mặc Huyền nhà nàng có thuộc hạ như vậy, thật sự rất tốt.
Cảm xúc kích động qua đi, sắc mặt Tô Vọng chuyển màu chán nản, sau đó thẳng tắp quỳ gối trước mặt Văn Mặc Huyền, trầm giọng nói: "Các chủ, là ta quản đệ tử không nghiêm, nhìn người không kỹ, mới để cho Tô Triệu phạm phải sai lầm lớn, làm lộ tin tức của Các chủ, thiếu chút nữa hại Các chủ. Xin Các chủ giáng tội."
Tô Vọng vừa mở miệng, bầu không khí hiện trường lập tức ngưng trọng lên. Nguyệt Khanh và Bạch Lăng cũng trầm mặc không nói. Các nàng và Tô Vọng, Tô Ngạn bốn người cùng nhau lớn lên, cùng nhau bày mưu tính kế, xuất sinh nhập tử, xử lý sự vụ của Tâm Tích các, tình cảm vô cùng thắm thiết. Đối với chuyện Tô Triệu để nữ nhân Vạn Yểm môn kia chạy mất, mặc dù các nàng tức giận, nhưng chưa từng đổ trút lây sang Tô Vọng, thậm chí còn tận lực gạt Văn Mặc Huyền, tự mình xử lý.
Mà Tô Triệu chẳng những không sửa đổi, còn phản bội chạy trốn, báo tin Văn Mặc Huyền đang ở Tô Châu cho nữ nhân kia, làm hại Văn Mặc Huyền thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma mà uổng mạng. Thật sự khiến các nàng không cách nào khoan dung.
Đối với các nàng mà nói, Văn Mặc Huyền là điểm mấu chốt không thể mạo phạm. Tuy rằng việc này không liên quan tới Tô Vọng, nhưng àm lại là thân đệ đệ của hắn, Tô Triệu có cơ hội tổn thương Văn Mặc Huyền, cũng là bởi vì Tô Vọng.
Văn Mặc Huyền cúi đầu nhìn Tô Vọng, từ tốn nói: "Nếu nói là nhìn người không kỹ, lúc trước đồng ý cho hắn vào Tâm Tích các, là ta, không phải ngươi."
Tô Vọng quýnh lên: "Các chủ, nếu không phải ta..."
"Tô Vọng!" Văn Mặc Huyền cắt ngang lời hắn, giọng nói trầm xuống, nét mặt vẫn ôn hòa, lại lộ ra áp lực.
"Dạ có!" Tô Vọng lập tức phản xạ đáp lại.
"Ngươi nói để cho ta giáng tội, giáng tội như thế nào đây? Bắt ngươi vào Huyền Vũ đường lần nữa, hay là phế công phu của ngươi, trục xuất ngươi khỏi Tâm Tích các?"
Giọng nói của nàng trầm xuống, làm Tô Vọng nghe mà mặt tái mét, há to miệng, lại không thể nói nên câu gì.
Văn Mặc Huyền thấy hắn như vậy, khẽ thở dài một hơi: "Vô luận giáng tội thế nào, chuyện ta gặp phải ngày đó cũng không thay đổi đuọc. Càng quan trọng là... ta chưa từng thấy ngươi có sai. Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi bảo vệ cho hắn, muốn chiếu cố hắn, thì sai chỗ nào? Tô Vọng mà ta quen biết chính là trọng tình trọng nghĩa như vậy. Cho nên lúc ban đầu ngươi muốn mang hắn theo bên người, không sai. Hắn làm chuyện sai lầm, ngươi phạt hắn rồi, bản thân cũng chịu phạt, thì đã đủ rồi. Quân pháp bất vị thân, ta cũng không hy vọng phát sinh trên người các ngươi, cho nên những hậu quả kia, ta sẵn sàng gánh lấy. Từ nay về sau, chuyện phát sinh không liên quan tói ngươi. Ngươi chưa từng có lỗi với ta, ta cũng không thể bởi vì chuyện Tô Triệu làm, mà tổn thương tới ngươi. Ngươi nên hiểu được tính tình của ta chứ."
Cặp mắt của Tô Vọng đỏ bừng, bờ vai rộng lớn cũng phát run, tiếng nói nghẹn đi: "Các chủ..."
"Cho nên, đứng lên đi." Giọng nàng không cao, thậm chí còn có cảm giác ấm áp khoan dung, lại làm cho Tô Vọng vâng lời đứng lên.
Nhìn thấy Nguyệt Khanh, Bạch Lăng đều như Tô Vọng dùng ánh mắt tỏa sáng mà nhìn mình, Văn Mặc Huyền thấy chịu không nổi, buồn cười mà lắc đầu: "Nếu đã đến rồi, buổi tối hãy ở lại dùng cơm đi. Vừa vặn các ngươi có thể nói rõ với ta tình huống của Dự Châu gần đây một chút."
Ba người lập tức vui vẻ đáp: "Dạ, Các chủ!"
Bởi vì nhóm Văn Mặc Huyền muốn bàn bạc công chuyện, Tiêu Mộng Cẩm liền chủ động né tránh, đi dùng bữa cùng với Tiêu Uẩn.
Tô Nhược Quân không muốn chỉ có hai người các nàng ăn trong phòng, Văn Mặc Huyền cũng tự có suy tính, nên nàng cũng nói với Tiêu Uẩn, để Tô Nhược Quân ăn cùng với mẹ con hai nàng.
Đợi khi Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích rời khỏi, Tiêu Uẩn cười ấm áp, nói: "Đứa bé ấy quả thật là tinh tế quá đi. Chuyện thế này vốn là nên làm, còn đặc biệt giải thích nữa."
Sau đó bà chậm rãi nói tiếp: "Hẳn là Nhược Quân cũng muốn cùng các nàng thương lượng công chuyện, hai mẹ con ta tự ăn là được rồi, ngươi cũng đi đi."
Tô Nhược Quân múc cho nàng bát cháo, lắc đầu: "Bá mẫu, không ngại ạ. Lúc trước bởi vì không có ai ở bên, ta mới thường xuyên cho A Mặc ít ý kiến. Nay có Lưu Tích ở đấy, ta đi hay không cũng không khác biệt gì."
Nàng thuận tay gắp đồ ăn cho Tiêu Mộng Cẩm, hí mắt cười nói: "Hơn nữa ta vốn là một đại phu rảnh rỗi, sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện ấy."
Nhìn người dịu dàng vui tính, thỉnh thoảng cho gắp thức ăn mình và Cẩm Nhi nhà mình trước mắt, Tiêu Uẩn than nhỏ trong lòng, khóe miệng lại cong lên nụ cười.
Được rồi, con cháu đều có phúc của con cháu, đứa con gái trông như tảng băng nhà mình kia, cũng chỉ có cô bé dịu dàng này có thể sủng ái nàng thôi. Khổ nhiều năm rồi, có người trong lòng bên nàng, lại không tìm ra điểm xấu, cũng đành thuận theo nàng vậy.
So với bên này ấm áp hòa hợp, mấy người Văn Mặc Huyền ăn bữa cơm trong bầu không khí ngưng đọng.
Sắc mặt Văn Mặc Huyền trầm đi, đặt chén đũa xuống, ánh mắt biến lạnh: "Đường gia bị diệt?"
Đám người Tô Vọng cúi đầu xuống, trầm thấp dạ một tiếng.
Bạch Lăng có chút áy náy, nhỏ giọng nói: "Các chủ, là ta hành sự bất lực, không có báo trước tin tức nhận được, cũng không kịp thời nhắc nhở bọn họ... Chờ chúng ta chạy tới, Đường gia... đã bị tàn sát hầu như không còn, chỉ tìm được hai người sống."
Văn Mặc Huyền vốn đang mím chặt môi lập tức mở miệng nói: "Hai người nào?"
Bạch Lăng vội nói: "Tiểu nữ nhi của Đường gia Đại thiếu gia, Đường Mạt, chỉ mới bốn tuổi, người còn lại là quản gia Đường gia, Đường Yến. Nhưng mà Đường Yến bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh từ đó tới giờ, đứa bé kia mặc dù không có bị thương lại bị kinh sợ, luôn sốt mãi không hạ."
Văn Mặc Huyền giật mình, khẽ nhắm lại mắt, trông có vẻ đầy mỏi mệt, nói: "Mặc dù Đường gia không phải môn phái lớn, nhưng cũng có vị thế trong giang hồ, thân là y dược thế gia, y độc song hành, thi ân khắp nơi. Việc này chỉ sợ sẽ kéo lên một hồi phong ba. Nói đi, hung thủ bọn hắn nói, là ai?"
Ba người Tô Vọng cứng ngắt, nhìn Văn Mặc Huyền lại không nói chuyện. Văn Mặc Huyền chậm rãi quét mắt nhìn ba người, lạnh nhạt nói: "Tâm Tích các?"
Ba người bất đắc dĩ gật đầu, Nguyệt Khanh nhíu mày: "Bọn hắn phát hiện Huyền thiết lệnh trong tay Đường Thận, còn có vết thương trên các thi thể kia, đều là chiêu thức do ám vệ thường dùng tạo thành."
Bạch Lăng cũng nói tiếp: "Còn nghe có đệ tử vài môn phái nói, ba ngày trước, Nhị thiếu gia Đường gia, Đường Hãn và hộ vệ có xung đột với một nhóm người, hai bên đánh nhau. Đối phương quay lại dẫn theo không ít người, nam tử cầm đầu trúng Thất Trùng