-----"Tiêu Diễn có thể mang tội giết vợ diệt con, nhưng nàng không thể để cho Tích nhi của nàng gánh tiếng giết cha được. Kẻ đó không xứng."-----
Dự Châu, Thanh Tuyền sơn trang,
Nhiễm Thanh Ảnh xem tin tức từ Thanh Châu gửi đến, sắc mặt tái nhợt, cả người âm trầm vô cùng. Nàng siết chặt tay phải, tờ thư nhăn nhúm trong tay, sau đó hóa thành bột phấn. Một chưởng đập vỡ cái bàn trước!
"Toàn là phế vật!"
Mộ Cẩm thấy nàng giận dữ, sợ nàng làm bị thương chính mình, vội khuyên: "Giáo chủ, xin ngài bớt giận."
Giờ phút này Nhiễm Thanh Ảnh vô cùng tức giận, nghe nàng nói, lửa giận càng bùng cháy, nắm cổ tay Mộ Cẩm, lạnh lùng nói: "Bớt giận, ta bớt giận như thế nào đây?! Thanh Châu là át chủ bài ta khổ tâm bồi đắp, hôm nay lại bị kẻ khác đào ám phòng dưới Hồng Tụ Chiêu. Đám người Văn Hạo Khâm chạy trốn. Những thứ ta hao tổn tâm tư an bài giờ lại công cốc, còn có thể hủy hoại đến mưu đồ của ta sau này!"
Sự thô bạo trong mắt nàng không hề ẩn giấu, điên cuồng hung ác nham hiểm, làm Mộ Cẩm thấy mà tái mặt.
Nhiễm Thanh Ảnh đang giận dữ, lực tay rất lớn, bóp cổ tay Mộ Cẩm gần muốn gãy ra.
Mặc dù đau đến đổ mồ hôi, Mộ Cẩm vẫn nhỏ giọng khuyên: "Ta hiểu Giáo chủ tức giận, là những người đó hành sự vô năng, phá hư tâm huyết của ngài. Nhưng Giáo chủ trước nay luôn trầm ổn tỉnh táo, dù gặp phải khó khăn trắc trở cũng có thể xoay chuyển tình thế. Hôm nay việc đã đến nước này, ta chỉ lo lắng ngài quá tức giận sẽ ảnh hưởng đến việc ra quyết định. Dù sao chúng ta phải ứng đối chuyện này cho tốt mới được."
Nhiễm Thanh Ảnh không hồ đồ, có điều gặp liên tiếp đả kích khiến nàng có chút thất thố. Nghe Mộ Cẩm nói xong, nàng đã lập tức tỉnh táo lại.
Hít một hơi thật sâu, nhìn người trước mắt vẫn phục tùng cúi đầu, sắc mặt thì trắng bệch, chợt phát hiện tay mình dùng sức quá rồi, lập tức buông lỏng ra.
Mộ Cẩm chỉ yên lặng thu tay lại, cũng không có hành động gì khác. Tay bị Nhiễm Thanh Ảnh bóp chặt, giờ đang lộ màu tím xanh rõ ràng, nằm giữa da thịt trắng nõn, nhìn rất là chói mắt.
Nhiễm Thanh Ảnh cau mày, muốn nói cái gì lại không nói ra miệng, ngực hơi khó chịu, khiến nàng bỗng thấy có chút bực bội: "Được rồi, ngươi đi xuống đi, gọi Phương Tư Nhiêu tới gặp ta."
Mộ Cẩm hơi âu lo mà nhìn nàng một cái, thấy nàng có chút không kiên nhẫn, đôi mắt càng thêm tối, trầm thấp đáp một tiếng, im lặng lui xuống.
Nhiễm Thanh Ảnh xoa xoa mi tâm, ngồi trên ghế thái sư, dứt bỏ dáng vẻ yên tĩnh của Mộ Cẩm vừa rồi, cưỡng ép đặt tâm tư vào chuyện ở Thanh Châu.
Ám phòng kia đã thiết lập nhiều năm, chưa từng gặp chuyện sơ sẩy. Lần này lại gặp hạn triệt để như thế. Rốt cuộc là ai có đủ khả năng xông vào Ám phòng, tru sát Tương Tây Tứ Quỷ, cứu những người kia?
Chẳng lẽ là Tâm Tích các?
Cặp mắt Nhiễm Thanh Ảnh bỗng dưng trầm xuống. Cố Lưu Tích cũng đến Thanh Châu, chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện này?
Trong lúc nàng bắt được một ít manh mối, một tràng tiếng gõ cửa truyền đến. Nhiễm Thanh Ảnh có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Vào đi!"
Phương Tư Nhiêu cảm nhận được khí lạnh trong giọng nói của nàng, lại thấy khuôn mặt luôn mang ý cười thản nhiên của nàng tràn đầy u tối, hiểu tâm trạng của nàng lúc này kém cực điểm, vội cẩn thận chào: "Giáo chủ."
Nhiễm Thanh Ảnh điều hòa lại cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Ngồi đi, có lẽ ngươi biết, ta tìm ngươi là bởi vì chuyện gì, nhỉ?"
Phương Tư Nhiêu chỉnh ngay ngắn thần sắc: "Thuộc hạ biết."
"Ngươi đem chuyện đã điều tra ở Thanh Châu, nói rõ cho ta. Không bỏ sót một chi tiết nào!"
"Dạ." Phương Tư Nhiêu trầm ngâm một lát, cẩn thận thuật lại tin tức Lý Yên Nhiên phái người báo tới cho Nhiễm Thanh Ảnh.
Đến khi nghe xong, khóe miệng Nhiễm Thanh Ảnh hiện ý cười lành lạnh: "Lão già Lâm Đỉnh Thiên đó! Ta phái toàn bộ Tương Tây Tứ Quỷ đến tây phòng cho hắn, kết quả chết hết ở đó. Vậy mà hắn dám thừa cơ trốn khỏi Thanh Châu, phản bội ta!"
Phương Tư Nhiêu khẽ nhíu mày: "Ta đã sớm biết lão hồ ly Lâm Đỉnh Thiên đó lòng mang ý xấu. Hắn hô phong hoán vũ nhiều năm rồi, làm sao cam tâm thần phục được. Bố cục của Ám phòng cực kỳ bí mật, ngoài thủ vệ ở bên trong cùng với Tương Tây Tứ Quỷ, biết được mật đạo cũng chỉ có ta, Mộ Cẩm và Lý Yên Nhiên. Lâm Đỉnh Thiên chỉ biết được tây phòng và bên ngoài có thông một mật đạo, mà những người đó bắt đầu từ mật đạo kia đi vào. Còn ba phòng khác, trong lúc hỗn loạn, đám người đi cứu người kia cũng chưa đi vào. Hơn nữa người của Lạc Hà lâu, không có giao đấu với đám người này."
"Ý của ngươi là, Lâm Đỉnh Thiên tiết lộ mật đạo, bán đứng chúng ta?"
Phương Tư Nhiêu có hơi đắn đo: "Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng hành vi của hắn rất kỳ lạ, cũng có động cơ nhất. Dù sao những người đó rất quen thuộc Ám phòng, chẳng những giết Tương Tây Tứ Quỷ, còn trùng hợp cắt đứt liên hệ giữa các phòng. Nếu không phải có người lộ tin tức, chắc chắn không thể nào làm được."
Nhiễm Thanh Ảnh hiểu Phương Tư Nhiêu nói không sai, nhưng nàng vẫn thấy không ổn. Tất thảy thoạt nhìn quá hợp lý rồi.
Chau mày, nàng chậm rãi mở miệng: "Nếu thật là Lâm Đỉnh Thiên, mục đích rất dễ lý giải, mượn cơ hội thừa dịp loạn chạy trốn, thuận tiện đâm ta một nhát. Chẳng qua là, hắn lộ tin tức cho ai? Đã có manh mối chưa?"
"Giáo chủ, Lý Yên Nhiên đề cập tới hai nam tử trẻ tuổi, nhìn bề ngoài không phải người Thanh Châu."
Mắt Nhiễm Thanh Ảnh hếch lên: "A? Tại sao lại đề cập hai người đó, chẳng lẽ có gì đặc biệt?"
"Lý Yên Nhiên nói, hai người trông rất thanh tú, nhìn phong thái không phải người bình thường. Bởi vì hai người đó xuất hiện trùng hợp với Ám phòng gặp chuyện, nên mới lưu ý tới."
Ánh mắt Nhiễm Thanh Ảnh chớp lên: "Có bức họa của hai người đó không?"
"Lý Yên Nhiên đã phái người đưa tới, nhưng còn chưa tới nơi."
"Đã cẩn thận đã kiểm tra thi thể của Tương Tây Tứ Quỷ chưa, có thể nhìn ra cái gì không?"
"Thưa Giáo chủ, binh khí bọn chúng dùng đều là đao kiếm bình thường, chiêu thức cũng không có điểm đặc biệt. Có điều, mấy vết thương trên người Quỷ nương... lại mơ hồ có chút giống..." Phương Tư Nhiêu dừng một chút, tựa hồ đang thấy khó hiểu.
"Nói."
"Giống chiêu thức của Giáo chủ."
Con ngươi của Nhiễm Thanh Ảnh mãnh liệt co lại, sau một lúc lâu nàng mới âm u nói: "Ngươi là chỉ công pháp Hữu hộ pháp dạy ta?"
"Đúng vậy. Đây cũng là chỗ thuộc hạ cảm thấy kỳ quặc nhất. Chẳng lẽ là trong giáo có phản đồ?"
Sắc mặt Nhiễm Thanh Ảnh có chút khó coi: "Việc này có chỗ kỳ quặc, không cần mở rộng, để tránh đánh rắn động cỏ."
Phương Tư Nhiêu cho rằng nàng cũng nghi ngờ trong giáo có phản đồ, nghiêm mặt đáp: "Dạ!"
"Tư Nhiêu." Nhiễm Thanh Ảnh dừng một chút, bỗng mở miệng gọi tên Phương Tư Nhiêu. Phương Tư Nhiêu sững sờ, hồi lâu không có phản ứng lại. Hắn và Nhiễm Thanh Ảnh là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng khi nàng trở thành giáo chủ rồi, quan hệ của hai người càng ngày càng xa, hầu như chưa từng từng có trao đổi ngoài giáo vụ. Gọi hắn như vậy cũng là chưa từng có.
"Giáo chủ." Phương Tư Nhiêu thu hồi suy nghĩ, trầm ổn đáp.
"Ngươi hiểu đấy, tuy ta là giáo chủ, nhưng cũng là bởi vì cha ta ngoài ý muốn bị giết hại, được đám người Hữu hộ pháp nâng đỡ thượng vị. Bởi vậy ta cũng không thể được như cha, có được một nhóm bằng hữu như Hữu hộ pháp. Ngươi và Mộ Cẩm cùng lớn lên với ta, cho nên, trong lòng ta, có thể chân chính tín nhiệm cũng chỉ có các ngươi."
Phương Tư Nhiêu cũng hiểu tình trạng của Nhiễm Thanh Ảnh, cơ hồ là luôn bị Hữu hộ pháp khống chế. Nhìn cô nương trẻ tuổi trước mắt, trước sau luôn dùng vẻ xinh đẹp tươi tắn để ngụy trang sự mỏi mệt bất đắc dĩ của mình, trong lòng hắn vẫn có chút thương tiếc. Tình cảm của những năm đó, hắn cũng chưa từng quên.
Phương Tư Nhiêu ôm quyền quỳ một chân: "Có thể được giáo chủ tín tương, là may mắn của Tư Nhiêu!"
Nhiễm Thanh Ảnh dìu hắn đứng lên, ấm giọng nói: "Chuyện ở Thanh Châu liên can trọng đại, nhất là người giết Tương Tây Tứ Quỷ, tất nhiên không thể bỏ qua. Ta cảm thấy, nếu như Lý Yên Nhiên đã nhắc đến hai người kia, tất nhiên là có nắm chắc. Ngươi tự dẫn người điều tra cho kỹ. Đúng rồi, còn có Cố Lưu Tích, ngươi tìm hiểu xem những ngày qua, nàng ở Thanh Châu làm trò gì."
"Dạ thưa Giáo chủ. Chuyện Tâm Tích các tàn sát Đường gia, thuộc hạ đã làm thỏa đáng. Hôm nay ai ai đều nhận định là hành vi của Tâm Tích các, Giáo chủ yên tâm."
Nhiễm Thanh Ảnh nở nụ cười: "Ngươi làm rất tốt. Chẳng qua, lần này không thể lưu lại hậu hoạn. Người biết đến chuyện này, nếu không thể cam đoan hắn câm miệng, cũng chỉ có thể..."
Phương Tư Nhiêu gật đầu: "Thuộc hạ đã hiểu, và đã sai người đi làm rồi. Sẽ không lưu lại hậu hoạn."
Cho Phương Tư Nhiêu lui ra, ý cười trên mặt Nhiễm Thanh Ảnh tắt hết, ngưng trọng cùng u phiền trong mắt tràn lan. Vốn dĩ nàng lo lắng Tâm Tích các âm thầm nhúng tay, báo thù cho Văn Mặc Huyền, hôm nay xem ra, sự tình càng thú vị hơn rồi.
Công phu của nàng, tuy là Lận Ấn Thiên dạy, nhưng chỉ có người kế nhiệm giáo chủ mới có thể luyện tập mà thôi.
Tô Lưu Thương, đã qua nhiều năm, ngươi cũng nên trở về rồi nhỉ. Không biết ngôi vị giáo chủ này, ngươi còn có thể lấy về sao?
Dạo bước trong phòng hồi lâu, chút lưỡng lự đang đặt trên người Văn Mặc Huyền, giờ phút này đã bị người có khả năng là Tô Lưu Thương chiếm cứ.
Cũng đã nhiều năm, một người biến mất vô tung luôn là cây gai trong lòng nàng và Lận Ấn Thiên. Dù Lận Ấn Thiên không cho rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy mà trúng một chưởng không lưu tình của hắn rồi còn có thể sống. Nhưng thực chất, đối với kẻ cẩn thận, hay đa nghi như hắn, không có xác định được nàng đã chết, đó chính là còn sống. Xem ra hôm nay đã xác định rồi.
Ngồi dậy, nhanh chóng viết một phong thư. Mở cửa sổ ra, để chim đưa thư đi về phía tây. Tin tức này, hắn sẽ phải để trong lòng chứ.
Cố Lưu Tích và Văn Mặc