-----"Cố Lưu Tích cảm thấy cuộc đời không còn gì quyến luyến. Văn Mặc Huyền thật hay à, lột sạch mình xong, bản thân lại ngủ say sưa"-----
Bởi vì có Tiêu Viễn Sơn ở bên, Văn Mặc Huyền không tiện gần gũi Cố Lưu Tích quá, nàng chỉ ngồi đó, trả lời một vài vấn đề của Tiêu Viễn Sơn.
Nhấc tới chuyện của Tiêu Viễn Sơn năm đó, ba người cẩn thẩn điểm lại từng sự việc một. Vượt quá Cố dự đoán của Lưu Tích, hai người đối mặt lạnh nhạt, sau lưng giương cung bạt kiếm nọ, càng về sau càng hợp ý đến lạ kỳ.
Nhưng năm Văn Mặc Huyền chìm trong bệnh tật kia, có thể nói là đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, một ít sách quái truyện lạ, thậm chí ở lĩnh vực đúc kiếm nàng cũng đã đọc qua. Đương nhiên Cố Lưu Tích không xác định được, có phải người nào đó cố ý chuẩn bị hay không, tóm lại Tiêu Viễn Sơn bàn luận đến mặt mày hớn hở.
Lúc dùng bữa, Tiêu Viễn Sơn lấy bình rượu hoa đào ông chưng cất gần hai mươi năm ra, lôi kéo Văn Mặc Huyền cùng uống.
Cố Lưu Tích bị dọa hết hồn. Sư phụ và sư tỷ đều là tửu quỷ, uống rượu vào, quả thực không biết được đâu là giới hạn. Còn về Văn Mặc Huyền, nàng chưa bao giờ thấy nàng ấy uống rượu. Hơn nữa với sức khỏe của nàng ấy, chắc là chưa từng uống rồi. Nàng vội mở miệng nói: "Sư phụ, Mặc Huyền chưa bao giờ uống rượu. Lúc trước sức khỏe nàng không tốt, không thể dính rượu, làm sao uống lại người được!"
Tiêu Viễn Sơn ngẩn người: "Bây giờ cũng không động tới được à?"
Văn Mặc Huyền biết ông đang có hứng, cũng không muốn làm ông mất hứng, cười cười: "Có thể, chẳng qua vãn bối đúng là chưa từng uống rượu. Nhưng nếu là rượu tiền bối tự mình chưng cất, vãn bối không thể không uống thứ. Có điều nếu không thể thắng tửu lực, thì mong tiền bối thứ lỗi."
Cố Lưu Tích trừng mắt, Văn Mặc Huyền chỉ cười cười.
Tiêu Viễn Sơn rất là vui vẻ, rót hẳn rượu vào chén: "Tiểu cô nương nhà ngươi, thoạt nhìn yếu ớt đấy, nhưng lại sảng khoái vô cùng. Không tệ, không tệ, ha ha. Đừng gọi tiền bối này kia, trực tiếp gọi sư phụ đi." Nói rồi đưa mắt nhìn Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích đỏ mặt, trong lòng lại cực kỳ mừng rỡ, nhưng nhìn thấy hơn nửa chén rượu kia thì lập tức rầu rĩ.
Rượu hoa đào hai mươi năm này, hương vị thuần nồng, dư vị kéo dài, vừa uống vào thì ngọt ngào quấn quanh đầu lưỡi, sau đó lan dần vị cay, hương thơm tỏa khắp vòm miệng. Mặc dù khá cay, Văn Mặc Huyền nhíu nhíu mày rồi lại nở nụ cười: "Quả nhiên là rượu ngon, dư vị vô tận."
Nhìn dáng điệu của nàng không giống như nịnh nọt, Tiêu Viễn Sơn càng vui hơn. Thấy nàng đã uống vài ngụm, sắc mặt không có gì thay đối, ánh mắt vẫn sáng trong, ông càng hào hứng hơn, liên tục cạn chén với Văn Mặc Huyền.
Cố Lưu Tích muốn ngăn cản mà không được, nhìn thấy Văn Mặc Huyền đã uống ba chén rồi mà vẫn ngồi đoan chính, sắc mặt cũng chỉ hơi ửng đỏ, không khỏi ngạc nhiên.
Thi Lệ không thích uống rượu, Mạnh Ly và Liễu Tử Nhứ thì cũng uống không nhiều, chỉ có Văn Mặc Huyền và Tiêu Viễn Sơn xử lý sạch cả ba vò rượu.
Rượu hoa đào này tác dụng chậm, Tiêu Viễn Sơn uống đến phóng khoáng, đến khi uống xong hai vò thì chịu không nổi mà gục xuống bàn. Còn Văn Mặc Huyền uống gần một vò thì vẫn ngồi như không việc gì, hai má trắng nõn giờ đã đỏ ửng, xinh đẹp không có từ nào miêu tả nổi, riêng cặp mắt thì vẫn trong suốt như mặt hồ thu.
Liễu Tử Nhứ ba người nhìn mà trợn mắt há mồm: "Lưu Tích, muội có chắc là nàng chưa từng uống rượu không."
Cố Lưu Tích cũng không kinh ngạc, mà là bất đắc dĩ. Lúc đầu nàng cũng tưởng Văn Mặc Huyền thật sự lợi hại, nhưng bây giờ nàng hiểu rồi, người này nhìn như tỉnh táo, kỳ thật đã sớm say đến choáng váng rồi. May mà có nàng ở đây trông chừng.
Quả nhiên, Tiêu Viễn Sơn đã gục xuống, Văn Mặc Huyền vẫn cười đến ôn hòa hữu lễ, cầm lấy cái chén làm động tác chạm cốc. Độ cao, khoảng cách, gần như không hề sai lệch, sau đó cũng mặc kệ đối diện không ai để ý nàng, vững vàng bưng chén lại, đưa tới miệng uống. Động tác đó, điệu bộ đó, nếu không phải trong chén trống rỗng, thì ai cũng sẽ cho rằng nàng đang uống rượu.
Lúc này biểu lộ của ba người nọ càng thêm sửng sốt. Cố Lưu Tích đưa tay lấy cái chén của Văn Mặc Huyền, nhỏ giọng nói: "Được rồi, không uống nữa, chúng ta trở về nghỉ ngơi nhé?"
Lần này Văn Mặc Huyền ngoan ngoãn buông tay, cũng không nháo muốn uống tiếp. Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn Cố Lưu Tích, đôi con ngươi như không nhiễm bụi trần, sáng giống như một dòng suối. Sau đó nàng quay đầu, cười cười nói với Cố Lưu Tích: "Được."
Nụ cười này thật đẹp, mà dòng suối trong mắt trông thật sống động, làm tim Cố Lưu Tích thiếu chút nữa liền ngừng đập. Lấy lại tinh thần, nhìn thấy điệu bộ kinh diễm của ba người kia, phản ứng đầu tiên của Cố Lưu Tích là, nàng không thể để tên yêu tinh này ở đây cười loạn được!
"Sư tỷ, sư phụ liền phiền phức mọi người chăm sóc rồi. Nàng uống say, muội mang nàng đi nghỉ ngơi trước nhé."
Liễu Tử Nhứ vốn sợ Cố Lưu Tích bị thương bất tiện, sợ là không đỡ nổi Văn Mặc Huyền say rượu, đang định giúp đỡ thì thấy Văn Mặc Huyền đã ngoan ngoãn đứng lên rồi.
Nàng đi lại vững vàng, chẳng những đi ra được khỏi bàn, còn đặc biệt đi đến bên phải Cố Lưu Tích, nắm bàn tay phải không bị thương của nàng, ánh mắt sáng rực, nhấn rõ từng chữ nói: "Tích nhi, chúng ta đi ngủ nào."
Mặt Cố Lưu Tích vụt lên đỏ bừng, ngơ ngẩn để một người nàng cho rằng say ngất dắt đi ra ngoài.
Thi Lệ nhìn hai người rời khỏi, ngơ ngác hỏi: "Đây là say?"
Mạnh Ly cũng ngoác miệng: "Thế nhưng không giống tỉnh táo cho lắm."
"Nhất định là say, Văn cô nương không biết đường tới phòng của Lưu Tích, nàng đây là đi ra ngoài sân nhỏ rồi." Liễu Tử Nhứ cũng lần đầu tiên nhìn thấy có người uống rượu say tới cảnh giới đấy luôn.
Quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Cố Lưu Tích: "Mặc Huyền, đi nhầm rồi."
Ba người hai mặt nhìn nhau, sau đó đều bật cười ha hả.
Bị Cố Lưu Tích đã lấy lại tinh thần gọi một tiếng, Văn Mặc Huyền ngừng lại, nhìn bốn phía đánh giá xung quanh: "Nhầm rồi?"
Sau đó nàng lại gật đầu: "Chắc là nhầm rồi, không thấy giường đâu."
Cố Lưu Tích dở khóc dở cười: "Đừng có chạy lung tung, ngươi đi theo ta là được rồi."
Mang Văn Mặc Huyền về gian phòng, Văn Mặc Huyền băn khoăn nhìn quanh. Phòng của Cố Lưu Tích rất đơn giản, một chiếc giường trúc, một bộ bàn ghế trúc, ngay cả ly tách cũng có khắc hoa.
Bên cạnh có một giá sách, đặt rất nhiều quyển sách, thoạt nhìn gọn gàng, cũng đậm chất trang nhã của ẩn sĩ.
Để Văn Mặc Huyền ngoan ngoãn ngồi trên giường xong, Cố Lưu Tích ôn nhu nói: "Ngươi ngồi yên ở đây, ta đi nấu canh giải rượu cho."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, trông ngoan đến không thể chê trách.
Khi Cố Lưu Tích bưng canh trở về, Văn Mặc Huyền còn giữ tư thế đó, Cố Lưu Tích thấy mà yêu thương không cầm được. Nàng bưng canh tỉnh rượu đưa cho Văn Mặc Huyền: "Nào, uống một ít, bằng không thì ngày mai sẽ bị nhức đầu đó."
Văn Mặc Huyền uống một ngụm, mặt nhăn mày nhíu: "Khó uống."
Cố Lưu Tích bất đắc dĩ: "Khó uống cũng phải uống, say rượu sẽ khó chịu đấy."
Đang nói thì ngoài cửa có tiếng đập cửa, Cố Lưu Tích nhìn Văn Mặc Huyền một cái, tỏ ý nàng ngoan ngoãn uống, xong đứng dậy đi ra. Là Liễu Tử Nhứ đến, Văn Mặc Huyền say, Cố Lưu Tích lại bị thương tay nên nàng tới đưa nước ấm cho các nàng.
lúc Liễu Tử Nhứ đi vào, Văn Mặc Huyền vẫn ngồi ở đó nhìn chằm chằm cái chén trong tay không nhúc nhích.
"Lưu Tích à, nàng thế nào rồi."
Cố Lưu Tích nhìn người nọ ngồi như tượng, cười cười: "Nghe lời lắm ạ, không có làm khó dễ gì."
Liễu Tử Nhứ cũng cười, sau đó Cố Lưu Tích đưa nàng đi ra ngoài.
Lúc trở lại, Văn Mặc Huyền lau miệng, đặt chén không trên bàn.
"Uống hết rồi à?" Cố Lưu Tích hơi kinh ngạc. Thấy Văn Mặc Huyền nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lập tức lóe lên, rơi vào ngoại bào mà Văn Mặc Huyền cởi ra với cái cớ là nóng quá, mà nó thì lại loang lổ màu đậm màu nhạt.
Cố Lưu Tích đi tới lật ra, quần áo ướt một mảng lớn, còn nhỏ giọt nước, tản ra cái mùi canh giải rượu-đã-uống-hết.
Hai bên thái dương Cố Lưu Tích giật giật: "..."
Nàng xin rút lại câu nói vừa nãy, người này uống rượu say không hề nghe lời chút nào!
"Ta uống một nửa." Phát giác sắc mặt Cố Lưu Tích biến thành màu đen, Văn Mặc Huyền thề son sắt nói.
Thật sự hết cách với nàng, nhìn cái áo này chắc chắn không phải là bị đổ lên một nửa rồi.
Cố Lưu Tích thấy nước còn bốc hơi nóng, chuẩn bị lau mặt cho nàng, lại phát hiện một tay cũng không tiện, đang nghĩ cách thì Văn Mặc Huyền đã đi tới.
Văn Mặc Huyền cầm tay của nàng, nhìn kỹ bàn tay trái quấn vải trắng, sau đó lại lòng bàn tay phải của nàng, mí mắt buông xuống, cúi đầu, trông có vẻ trầm buồn.
Cố Lưu Tích thấy nàng bỗng ủ dột, cũng ý thức được nàng đang nhớ tới chuyện mình bị thương trước đó, vội mở miệng nói: "Không sao, đã khỏi rồi mà. Tay này cũng không đau nữa."
Văn Mặc Huyền vuốt ve vết sẹo mờ mờ trong lòng bàn tay phải của nàng, không nói gì, từ từ đi qua vắt khăn: "Cởi quần áo."
"..."
"Ngươi... Ngươi rút cuộc là say thật hay là say giả vậy?"
Văn Mặc Huyền nghiêng đầu nhìn nàng, tựa hồ đang tự hỏi, sau đó lại không có trả lời, trực tiếp đi cởi thắt lưng của nàng.
Cố Lưu Tích vội trốn ra sau, Văn Mặc Huyền không có tiếp tục mà chỉ đứng ở tại chỗ nhìn nàng, trong con ngươi đúng là có chút ấm ức, môi cũng bĩu ra.
Lúc này Cố Lưu Tích mới xác định nàng là say thật. Điệu bộ trông như là ai giật kẹo của nàng vậy. Bị dáng vẻ đáng thương của nàng làm cho nội tâm không đành lòng. Thầm nghĩ, cần gì đôi co với một người say chứ, thế là nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi giúp ta vắt khăn, sau đó để ta tự làm."
Văn Mặc Huyền mấp máy môi, một lần nữa vắt khăn đưa cho nàng, lập tức chăm chú mà nhìn chằm chằm nàng.
Cố Lưu Tích cố nén quẫn bách lau người xong, lúc này Văn Mặc Huyền mới đi xử lý chính mình.
Sau một phen này, mặt Văn Mặc Huyền vốn chỉ hơi đỏ lên nay đã đỏ bừng hết, trong đôi mắt cũng mang tầng sương mù, cuối cùng đã có chút ít dáng vẻ của người say rượu rồi.
Nhìn Cố Lưu Tích ngồi ở trên giường, nàng bỗng đưa tay cởi dây buộc áo lót của mình, làm Cố Lưu Tích thấy mà líu lưỡi: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Đi ngủ."
"Đi ngủ mà cởi sạch như vậy làm chi?!"
Văn Mặc Huyền dừng một chút, như đang chăm chú suy tư, một lát sau mới nói: "Nóng."
Nhưng mà nàng cũng không cởi tiếp nữa mà lên giường luôn. Sau đó lưu loát bắt đầu cởi quần áo cho Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích dùng tay phải túm chặt áo, tim đập gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực: "Ngươi... Sư tỷ đang ở sát bên đấy, ngươi đừng..."
Phòng trúc này, nàng không dám đảm bảo tính cách âm đâu. Nếu để nàng làm ẩu, vạn nhất nhịn không được, sau này nàng không thiết sống nữa rồi!
Nhưng cho dù Văn Mặc Huyền biểu hiện nghe lời thế nào, với một người đã say rượu thì làm sao thấm được. Văn Mặc Huyền đè lại bàn tay trái của Cố Lưu Tích, thuần thục mà lột sạch sẽ nàng, sau đó cũng cởi sạch đồ của mình.
Cố Lưu Tích e lệ đổ một thân mồ hôi, ngoài khẩn trương ra thì còn có luồng khí nóng đang bốc lên trong người. Làn da của Văn Mặc Huyền đặc biệt mịn màng, hai người kề nhau, những mảnh ký ức không thể nói nói trí nhớ cứ quẩn quanh trong đầu Cố Lưu Tích. Nằm trong lòng mỹ nhơn, hô hấp của