-----"Văn Mặc Huyền cúi đầu, nhìn người đang chôn trong ngực mình chỉ lộ một bên mặt, nỗi lo lắng, bất an trong lòng ngày một chồng chất."-----
Tiêu Viễn Sơn thấy các nàng như vậy thì thấy kỳ lạ: "Không thích à?"
Văn Mặc Huyền lấy lại tinh thần, rút kiếm ra, thuận tay múa vài chiêu. Hơi thở lãnh liệt trên thân kiếm theo đó là tỏa ra.
"Dạ không phải, kiếm này thất sự là vật tốt, quá mức quý trọng, con..."
Tiêu Viễn Sơn lắc đầu: "Cho dù kiếm tốt cỡ nào mà không gặp được đúng chủ nhân, thì cũng là một khối sắt vụng mà thôi. Kiếm này chính là ta và... Bốn mươi năm trước ta đã tìm được một khối huyền thiết tốt nhất để đúc thành, có thể nói, trong cuộc đời ta, đắc ý nhất chính là nó. Đáng tiếc, ta cũng không thể khiến nó phát huy nét rực rỡ nhất của nó. Vừa mới gặp gỡ con, liền cảm thấy con hợp với nó, tinh mỹ trác tuyệt, trầm mà không mất vẻ đẹp."
Văn Mặc Huyền nghe thấy thế, lần nữa cẩn thận nhìn thanh kiếm, trong lòng bất giác cảm thấy gần gũi. Kiếm có linh, tìm được chủ nhân thật sự, thì cảm giác tương thích, phù hợp ấy càng thêm mãnh liệt.
Thu kiếm vào vỏ, Văn Mặc Huyền khom người cúi đầu: "Cám ơn sư phụ ban thưởng kiếm!"
Tiêu Viễn Sơn nhìn qua Cố Lưu Tích, mặc dù nàng đã giấu đi vẻ kinh ngạc khi đó, nhưng trong đôi mắt vẫn còn ngẩn ngơ, nên ông hơi nhíu mày: "Mặc Huyền, bảo vệ Tích nha đầu giúp ta nhé."
Văn Mặc Huyền cũng nhìn sang Cố Lưu Tích, trịnh trọng gật đầu: "Dạ."
Sau khi tạm biệt bốn người họ, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích xuống núi. Trên đường đi Văn Mặc Huyền không có nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn Cố Lưu Tích đang mất tập trung.
Cố Lưu Tích một mực suy nghĩ đủ chuyện, thẳng đến khi tiếng nói dịu dàng của Văn Mặc Huyền vang lên: "Còn đang nghĩ về Hàm Quang?"
Cố Lưu Tích dừng bước, trên mặt dần dần hiện sự hoang mang, luống cuống.
"Mặc Huyền, ta... Ta sợ..."
Mặc dù nàng không nhớ ra được đoạn ký ức nọ, nhưng dạo gần đây nàng lại nghĩ về việc này rất nhiều. Cũng không phải nàng cố gắng suy nghĩ, mà là bất chợt trong đầu hiện lên một ít cảnh tượng, luôn hướng nàng về những chuyện khi trước. Khi nhìn thấy Hàm Quang, cảm giác ấy càng mãnh liệt.
Nàng cảm thấy, có lẽ qua không bao lâu nữa nàng sẽ nhớ ra được đoạn ký ức mơ hồ kia thôi. Mà dù cho là nhờ manh mối hay là trực giác của nàng, đều tỏ rõ, có lẽ vốn dĩ điều mà nàng cho là bi kịch ở kiếp trước, không đơn giản chỉ có như vậy. Vì thế, nàng bất chợt cảm thấy càng thêm khủng hoảng.
Nhưng nàng cũng không hiểu sao mình lại khủng hoảng như thế. Văn Mặc Huyền đang cố gắng giúp nàng hóa giải những việc ở kiếp trước khiến nàng đau khổ. Mà cho dù tình huống có xấu cỡ nào, nàng cũng không nên khủng hoảng như thế mới phải.
Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy cảm xúc thật rối loạn. Mặc dù không rõ ràng, nhưng mà nó càng ngày càng sâu sắc.
Văn Mặc Huyền nhíu mày, tiến lên ôm nàng vào lòng: "Sợ chuyện gì vậy? Hôm nay, ta ở chỗ này, sư phụ, sư đệ sư tỷ của nàng đều ở đây, mọi thứ nàng quý trọng đều ở đây hết. Đời này ta sẽ ở bên nàng, cùng nàng bảo vệ những người nàng quý trọng. Cho nên, mặc cho kiếp trước như thế nào, cho dù gay go đến cỡ nào, cũng sẽ không khiến nàng mất đi tất cả, đúng không?"
Chất giọng của Văn Mặc Huyền luôn có thể làm người ta an lòng một cách kỳ diệu, trầm thấp ôn hòa, mỗi một câu đều có thể làm nỗi lòng Cố Lưu Tích yên ôn thật sự.
Sự hoảng loạn không thể giải thích ấy dường như bị một bàn tay đập tan, nàng đã bình tĩnh trở lại.
"Ta cũng không hiểu mình bị sao nữa, cứ thấy tinh thần mình không được tập trung cho lắm. Cảm giác không thể kìm được những suy nghĩ linh tinh. Xin lỗi nhé, lại để ngươi lo lắng rồi."
Trên mặt Cố Lưu Tích đã hiện nét vui vẻ, mặt mày Văn Mặc Huyền cũng hòa dịu, có điều đôi con ngươi càng thêm sâu thẳm.
"Ta chỉ đang nghĩ, ở kiếp trước ngươi đã có Hàm Quang, dựa theo tình hình lúc đó, ngươi chắc hẳn có nhận ra sư phụ. Hơn nữa có thể giao Hàm Quang cho ngươi, chứng mình ông ấy đối đãi với ngươi khác biệt, nhưng... nhưng ta không nhớ được gì nữa, không biết gì hết..."
Trong đầu nàng bỗng hiện ra một ý niệm, ngẩng đầu nhìn người dịu dàng trước mắt, Cố Lưu Tích thấy đau tim muốn run lên.
Có lẽ, những chuyện mà nàng quên, rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, không chỉ có về sư phụ, còn có Văn Mặc Huyền.
Nàng một mực tin vào lời nói của Văn Mặc Huyền trước khi chết, Mặc Huyền phát hiện mình dốc lòng vì Nhiễm Thanh Ảnh, nên mới lựa chọn yên lặng giấu diếm, chấp nhận hết thảy. Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ... Nàng sai rồi.
Nếu quả thật như vậy, Văn Mặc Huyền không có khả năng mạo hiểm tiếp cận Tiêu Viễn Sơn, còn có thể lấy được Hàm Quang. Dù sao sư phụ biết được chuyện của Tô gia, thân phận của Văn Mặc Huyền rất có thể gợi sự hoài nghi trong lòng ông ấy.
Nàng không khỏi nghĩ đến, nếu như sư phụ đã biết chân tướng rồi, ông sẽ làm như thế nào. Ông ấy không thể tiếp nhận chuyện mình bị lừa gạt được. Vậy còn Văn Mặc Huyền?
Đôi con ngươi Cố Lưu Tích bỗng co rụt. Nàng quá ngu xuẩn!
Dựa vào tính tình của Văn Mặc Huyền, nàng ấy sẽ vì sợ tổn thương nàng mà giấu diếm tất cả, coi như không quen biết nàng.
Đồng thời, nàng cũng vậy không thể để cho mình tiếp tục nối giáo cho giặc, đi theo một kẻ lợi dụng, lừa gạt nàng!
Thế nhưng ừ khi nàng có trí nhớ đến khi Văn Mặc Huyền mất, nàng xác định Văn Mặc Huyền là đang dung túng nàng, dung túng nàng đi theo Nhiễm Thanh Ảnh.
Như vậy nguyên nhân gì có thể khiến Văn Mặc Huyền không chỉ không tiếp nhận mình, còn cam chịu để mình đi theo Nhiễm Thanh Ảnh?
Dù cho nàng và Văn Mặc Huyền của kiếp trước không có được tình cảm như hôm nay, nhưng Văn Mặc Huyền đối coi trọng nàng, cơ hồ là toàn tâm che chở. Những quyết định của nàng ấy, có một ít Cố Lưu Tích rất chắc chắn, nhất định là bởi vì tốt nhất cho nàng.
Dù là vậy, đó rõ là một âm mưu tàn nhẫn, thế mà thành lựa chọn tốt nhất cho nàng. Rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì?!
Trong lúc Cố Lưu Tích chợt hiện nét mặt kinh hoàng, Văn Mặc Huyền lại cau mày, ngang nhiên xông qua vây nàng trong gốc cây, nghiêng đầu hôn lên.
Cố Lưu Tích cứng người, hoàn toàn không rõ ràng tình huống, đến cuối cùng bị Văn Mặc Huyền trêu chọc đến lợi hại, chỉ biết ôm lấy nàng, đón lấy nụ hôn của nàng.
Văn Mặc Huyền tựa hồ là cố ý, dây dưa hồi lâu, thẳng đến khi Cố Lưu Tích đỏ bừng cả khuôn mặt, gần như hết hơi thì mới buông nàng ra.
Cả người Cố Lưu Tích như muốn nhũn ra, không ngừng thở dốc, bị Văn Mặc Huyền ôm trong ngực, đôi mắt ướt át, mờ mịt không có tiêu cự mà nhìn nàng, vũ mị và mê ly.
Văn Mặc Huyền cúi người cõng người thương đang đứng không vững, tay phải đỡ nàng, tay trái cầm Hàm Quang, vững bước đi xuống núi.
Cố Lưu Tích có chút mơ hồ, hơi thở bất ổn, nói: "Ngươi... Ngươi làm gì thế?"
Cơ thể gầy gò dưới thân không ngừng phập phồng, Cố Lưu Tích đặt cằm gần cổ nàng, ngửi ngửi hương thơm quen thuộc nọ. Văn Mặc Huyền lên tiếng: "Cõng nàng."
Cố Lưu Tích cứng miệng: "Ta nói là..."
"Hôn nàng."
Cố Lưu Tích: "..." Vô sỉ!
Nàng buồn bực không nói, Văn Mặc Huyền mới thấp giọng nói: "Tích nhi, ta muốn nàng vui vẻ, cũng muốn thay nàng tiêu diệt hết những thứ quấy nhiễu nàng, tổn thương nàng. Ta cũng tự tin ta có thể làm được. Nhưng mà..."
Nàng dừng một chút, trong giọng nói lại thêm một phần ảm đạm: "Chuyện ở đời trước, ta không thấy, cũng không chạm được, thậm chí còn không hiểu hết. Trừ phi chính nàng đi ra, bằng không thì ngoài an ủi, ta thật không còn cách nào khác. Giờ ta mới biết, có rất nhiều thứ ta không làm được."
Không giải được những bế tắc kia, cũng không có biện pháp bảo vệ Cố Lưu Tích yên vui không lo, chỉ biết làm nàng lo lắng cho mình, cùng mình bị cuốn vào những ân oán chẳng biết bao giờ dứt.
Cố Lưu Tích biến sắc, run giọng nói: "Mặc Huyền... Không, không phải như thế!"
Nàng muốn nhìn mặt Văn Mặc Huyền, nói chuyện với nàng ấy, nàng ấy làm sao lại nghĩ như vậy!
Cố Lưu Tích ảo não muôn phần, hận không thể tát chính mình mấy bạt tai. Vì sao nàng cứ luôn như vậy, rõ ràng đã nói sẽ buông xuống, không thể để Văn Mặc Huyền luôn quan tâm tới kiếp trước, lại vì sự ngu xuẩn của nàng, còn muốn đời này thay nàng gánh những sai lầm đó.
"Ta xin lỗi, ta không phải... Ta không hiểu được vì sao, lúc trước ta chỉ là muốn biết rõ chân tướng, cũng biết là nên thuận theo tự nhiên. Nhưng mà gần đây, mỗi đêm ta luôn bị những cảnh mơ vụn vặt làm nhớ tới chuyện bị sư phụ trục xuất sư môn, và cũng chỉ đến đoạn ta đi vào thành Thục Châu mà thôi. Sau đó không còn gì nữa. Mà ta ở trong mơ rất sợ, rất khó chịu, nhưng lại không biết vì chuyện gì."
Nàng rối loạn giải thích, nàng không có cách nào chịu được Văn Mặc Huyền bởi vì nàng mà tự oán tự trách, thậm chí còn mang vẻ chán nản, đau khổ như thế.
Văn Mặc Huyền nhướng mày, dừng bước chân, quay đầu nhìn Cố Lưu Tích trên lưng: "Vì sao lúc đó không nói với ta?"
Bị nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm như vậy, Cố Lưu Tích có chút luống cuống: "Ta... Ta sợ ngươi lo lắng."
Mấy ngày nay Văn Mặc Huyền thỉnh thoảng lại thăm dò nàng, ngẫu nhiên còn xem mạch cho nàng. Nàng biết rõ nàng ấy một mực lo lắng chuyện nàng bỗng nhiên đau đầu. Hơn nữa nàng cũng cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều, nhìn thấy sư phụ bọn họ nên mới bị khơi dậy cảm xúc, đêm nằm mộng mà thôi. Thế nên không có nói làm Văn Mặc Huyền lo lắng.
Văn Mặc Huyền không nói chuyện, mấp máy miệng, làm Cố Lưu Tích càng thấp thỏm không yên. Nàng đã từng trách Văn Mặc Huyền giấu diếm nàng, hôm nay hình như nàng đã mắc vào chính cái lỗi đó rồi.
Trong mắt Văn Mặc Huyền có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là sầu lo, sau đó tăng tốc đi về phía trước.
Đi vào thành, Văn Mặc Huyền tìm được mấy người Ảnh Tử. Cố Lưu Tích ở bên ngoài khách điếm buộc quà lễ lên ngựa, Văn Mặc Huyền thì thầm vài câu với Ảnh Tử, sau đó đi qua dắt ngựa, nói khẽ: "Đi thôi."
Hai người dắt ngựa, nhưng đi thẳng về hướng Bắc, Cố Lưu Tích thấy lạ mà nói: "Không phải đi Tây Vực à, sao lại đến cửa Bắc?"
Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái: "Trở về Dự châu."
"Vì sao..." Câu nghi hoặc vừa ra tới cửa miệng thì dừng, nàng cắn cắn môi: "Ta không sao, trừ việc nằm mơ hơi nhiều, những chỗ khác đều khỏe, cũng không còn đau đầu nữa."
Văn Mặc Huyền không nói chuyện, hàm ý trong mắt lại không cho phép phản bác. Lúc trước nàng đã phát hiện Cố Lưu Tích ngẫu nhiên sẽ thất thần, bây giờ vẫn thế. Mà nàng phát hiện, lúc Cố Lưu Tích thất thần, nàng vậy mà không có cách nào kéo tâm trí của nàng ấy về, chỉ có thể để chính nàng bình thường trở lại. Điều này đối với một người tập võ mà nói, rất không bình thường.
Vô luận có bị hay sao không, nàng cũng phải để Tô Nhược Quân thăm kỹ mới được.
Biết rõ Văn Mặc Huyền sẽ không thay đổi quyết định, Cố Lưu Tích chỉ có thể thỏa hiệp, trong lòng thầm hận bản thân thật đáng thất vọng.
Chẳng qua, hai người không đi được bao xa, còn chưa tới Giang Lăng, Cố Lưu Tích đã đổ bệnh.
Đêm đó, hai người đang nằm ngủ. Văn Mặc Huyền luôn để ý đến tình trạng của Cố Lưu Tích. Đến nửa đêm, Cố Lưu Tích bắt đầu nói mê sảng, Văn Mặc Huyền lập tức thức dậy. Khi tỉnh táo hẳn, Văn Mặc Huyền liền phát hiện