-----"Người bên dưới đang nghệch ra, đôi mắt dường như mờ mịt một tầng hơi nước."-----
Vẻ mặt nàng có chút lo lắng: "Tích nhi, ngươi..."
Cố Lưu Tích cười cười với nàng: "Mặc Huyền, ta ổn mà. Tuy rằng không biết đây rút cuộc là trùng hợp, hay là ta... thật sự còn có phụ mẫu thân sinh... nhưng ta cũng đã cảm thấy được an ủi phần nào rồi. Đối với những chuyện ở Sóc Châu năm đó, trong thâm tâm ta, từ lâu đã có chút ít không cam lòng. Trước khi chưa gặp ngươi, ta nhìn những đứa trẻ nghèo khổ xung quanh, dù ăn không ngon, mặc không đủ ấm, đôi cũng sẽ bị đánh mắng vì nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian, cha mẹ chúng vẫn rất thương chúng, cố gắng để chúng không bị đói bị lạnh. Ta thật sự hâm mộ chúng, cũng không hiểu, vì sao ta nghe lời hơn chúng rất nhiều, cũng chăm chỉ hơn, mà người đàn bà kia vẫn không ưa ta, không chịu san sẻ bớt tình thương dành cho đệ đệ sang cho ta, dù chỉ một phần mười..."
Văn Mặc Huyền nghe mà lòng đau đớn theo. Nhớ tới bộ dạng của Lưu Tích lần đầu gặp năm đó, nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Tích nhi, đừng nói nữa, đều đã qua rồi."
Cố Lưu Tích vẫn cười, nhéo nhéo tay Văn Mặc Huyền: "Ngươi đừng đau lòng mà, những tâm tư này cũng chỉ tồn tại trước khi gặp được ngươi thôi. Sau khi gặp được ngươi, mỗi ngày đều rất vui vẻ, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến những chuyện đó. Hơn nữa, đã qua nhiều năm rồi, ta chỉ còn chút ít xoắn xuýt thôi. Hôm nay gặp được Bạch Chỉ tiền bối, mặc dù nàng không nói tỉ mỉ, nhưng ta cũng đã có thể hoàn toàn giải quyết được khúc mắt kia rồi. Thì ra là không biết ta do ai sinh ra, thế cho nên cha mẹ không thương, có cũng bằng không."
Văn Mặc Huyền lại không bỏ qua nỗi chua xót sâu sắc trong mắt nàng, ôm nàng chặt hơn, cọ cộ trán của nàng: "Cô nương ngốc, ở trước mặt ta, còn phải ra vẻ thoải mái hả? Sao ta lại không hiểu ngươi chứ, khúc mắt này, chỉ sợ là càng thêm sâu đi."
Cố Lưu Tích muốn chối bỏ, mà khi ngẩng đầu trông thấy đôi mắt thương tiếc đầy thấu hiểu của Văn Mặc Huyền, đành phải nhẹ gật đầu, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói: "Ta đã sống tới hai... mười sáu năm, lại chưa bao giờ thấy có người đến tìm ta. Mặc Huyền, ngươi nói ta có nên thấy may mắn, rằng hai người không hề thương yêu ta chút nào kia không phải là phụ mẫu thân sinh, hay là nên khổ sở vì mình chưa bao giờ gặp cha mẹ ruột thịt đây."
Cố Lưu Tích không rõ nên có xảm xúc gì. Văn Mặc Huyền có thể bù đắp những ngày đau khổ ấy, một năm thương yêu ngắn ngủi của vợ chồng Tô gia cũng để nàng suốt đời khó quên. Nhưng tận đáy lòng, nàng cũng rất hâm mộ, rất mong muốn mình cũng có cha mẹ như họ. Hôm nay gặp được Bạch Chỉ, nàng nghĩ đến cha mẹ của mình rất có thể không phải như vậy. Mà trong lòng nàng cũng rõ ràng, điều này càng khiến người ta cảm thấy châm chọc hơn. Ở kiếp trước, trong hơn hai mươi năm, nàng chưa từng nghe thấy có người tìm đến mình, ngay cả khi nàng trở về tìm người phụ nữ kia, cũng không thấy điều gì khác thường. Nói cách khác, dù đôi vợ chồng kia đối xử với nàng khắc nghiệt bởi vì nàng không phải con ruột của họ, nhưng có lẽ, ngay cả cha mẹ ruột của nàng cũng chưa chắc đã muốn nàng.
Và theo phản ứng của Bạch Chỉ, cũng có thể vị mẫu thân không hề thấy tăm hơi kia của nàng, nếu không phải trốn tránh không gặp, thì chính là đã không còn trên nhân thế. Dù là nàng cố ý vứt bỏ, hay là bất đắc dĩ gửi gắm cho người, đối với Cố Lưu Tích mà nói, cũng chỉ là tăng thêm... đau đớn mà thôi.
Văn Mặc Huyền ôm nàng, tất nhiên đã nghĩ tới những điều này, nàng nhẹ nhàng buông Cố Lưu Tích ra, ấm giọng nói: "Cho nên?"
Cố Lưu Tích hoảng hốt nhìn nàng, nói: "Nếu là trước kia, dù kết quả như thế nào, ta cũng sẽ tìm hiểu tận tường. Nhưng hôm nay... Mặc Huyền, ta không còn muốn quản gì nữa. Dù ta thật sự còn phụ mẫu, hay là bọn họ đã rời nhân thế, ta cũng không muốn truy cứu nữa. Có lẽ, là chúng ta không có duyên phận. Ta chỉ mong có thể an ổn ở bên ngươi, cùng ngươi hoàn thành những chuyện ngươi muốn làm, những thứ khác đều không quan trọng. Có được không?"
Lần này nàng thật sự là bị Văn Mặc Huyền dọa sợ rồi. Nàng không muốn đặt tâm tư vào những chuyện khác nữa. Nói nàng máu lạnh cũng tốt, vô tâm cũng được, được sống lại lần nữa, nàng muốn đặt Văn Mặc Huyền lên hàng đầu. Những người chưa từng xuất hiện trong đời mình kia, nàng coi như chưa hề quen biết cũng được.
Rõ ràng nhìn thấy sự đau khổ cùng bất an trong đôi mắt nàng, Văn Mặc Huyền vỗ về lưng nàng, trấn an nói: "Được, chỉ cần ngươi muốn, ta đều đáp ứng! Ngươi không muốn nghĩ, không muốn đi tìm, ta sẽ không đi. Ngươi đừng buồn nữa, ngươi cứ như vậy, ta đau lòng."
Cố Lưu Tích được nàng dỗ dành như vậy, lại động tâm, cũng không nhìn được mà xấu hổ, vội rời khỏi cái ôm của nàng. Nhìn qua mấy người Viên An đang cách đó không xa, ngập ngừng nói: "Vậy... Chúng ta đi thôi. Có lẽ ta cũng không giúp được gì cho Bạch Chỉ tiền bối cả."
Văn Mặc Huyền cười cười, nhỏ giọng nói: "Được."
Viên An thấy hai người đang dính nhau rốt cuộc cũng buông ra, vội nghênh đón: "Cố cô nương, Văn cô nương, hai vị có muốn ở lại Việt Châu tạm nghỉ ngơi không?"
Cố Lưu Tích băn khoăn sức khỏe của Văn Mặc Huyền, nên hỏi: "Nếu không thì nghỉ ngơi một ngày đi. Để ta thông báo cho sư tỷ các nàng đi trước, ta sợ sức khỏe của ngươi không chịu nổi."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Ta không sao, làm gì yếu đuối đến thế chứ." Nói rồi quay sang Viên An hòa nhã nói: "Lần này tới Việt Châu, may mắn mà có Viên thống lĩnh. Mấy năm này nhờ có Viên thống lĩnh xử lý công việc ở Việt Châu, khổ cực rồi."
Viên An luôn lấn cấn thân phận của Văn Mặc Huyền, không dám trao đổi với nàng quá nhiều, lúc này nghe thấy Văn Mặc Huyền khích lệ, nghĩ đến người trước mắt này là vị thần trong lòng mọi người ở Tâm Tích các, kích động mặt đỏ rần. Rõ là một nam tử ổn trọng, lại liên tục nói: "Không khổ cực, không khổ cực!"
Làm Cố Lưu Tích thấy mà nhịn không được lắc đầu. Hai người lên xe ngựa, ra ngoài thành Việt Châu hội hợp cùng nhóm Tô Nhược Quân.
Ở trên xe ngựa, Cố Lưu Tích chống cằm, chăm chú nhìn Văn Mặc Huyền, trên mặt mang nụ cười đầy vẻ trêu chọc.
Văn Mặc Huyền vốn đang thấy thản nhiên, lại bị nàng nhìn hồi lâu, cuối cùng không chịu được nữa mà ngoắc môi: "Làm gì nhìn ta kiểu đó?"
Cố Lưu Tích giả vờ giả vịt lắc đầu: "Ta ấy à, thấy ngươi chỉ nói mấy câu đã khiến cho Viên An biến thành thế kia, nhịn không được mà muốn nhìn một chút, Văn đại các chủ đến cùng có mị lực gì, lại có thể để những người trong các đều nhất mực trung tâm với ngươi như vậy."
Đường cong nơi khóe môi của Văn Mặc Huyền càng lớn hơn. Mỗi khi Cố Lưu Tích muốn trêu chọc nàng, sẽ gọi nàng là Văn đại các chủ. Mà điệu bộ xấu xa xen lẫn tinh quái này của Cố Lưu Tích lại khiến lòng Văn Mặc Huyền ngứa ngáy không thôi, ra vẻ hiếu kỳ nói: "A? Vậy Cố cô nương nhìn lâu như thế, đã nhìn ra ta có mị lực gì chưa?"
Cố Lưu Tích sờ cằm, cười lắc đầu: "Chưa, chẳng qua hơi xinh đẹp một chút, bụng dạ đen tối một chút."
Văn Mặc Huyền híp đôi mắt lại: "Thật á?"
Âm cuối bị nàng kéo dài, giọng điệu mang theo hơi thở nguy hiểm hiếm thấy, làm cả trái tim của Cố Lưu Tích bị một tiếng kia của nàng làm cho chấn động. Sau đó, Văn Mặc Huyền lại sáp tới, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, hiện ra nụ cười tươi sáng thanh nhã tựa như đóa sen mới nở.
Cố Lưu Tích lập tức ngẩn ngơ, ngây ngốc mà nhìn dung mạo gần ngay trước mắt, hơi thở ấm áp mang mùi thơm thoang thoảng phả trên mặt nàng, làm trái tim nàng hoàn toàn