-----"Làm cái gì cách ta xa dữ vậy, sợ ta ăn ngươi à? Tới đây."-----
Mấy người Tô Ngạn nhìn sắc mặt của nàng, cũng đều hiểu được. Chủ tử mưu tính gần mười năm, hôm nay chuẩn bị giải quyết dứt khoát.
Văn Mặc Huyền vốn định về Tô phủ liền xử lý sự vụ trong Tâm Tích các. Chẳng qua có Cố Lưu Tích ở đây, nàng đương nhiên không muốn Văn Mặc Huyền vừa về liền vất vả. Cuối cùng quyết định kêu Văn Mặc Huyền ngoan ngoãn nghỉ ngơi một ngày.
Nếu là khi chưa, nhóm Tô Ngạn dù lo lắng thế nào, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tùy nàng. Hôm nay thấy chủ tử nhìn như ôn hòa kì thực lại rất cố chấp của mình, lại cúi đầu trước mặt Cố Lưu Tích như thế, không khỏi than thầm, cuối cùng cũng có người có thể quản nàng rồi.
Tử Tô đã lâu không gặp Văn Mặc Huyền, thấy nàng gầy một vòng lớn, đau lòng đến rơi nước mắt. Cũng vì thế mà đi theo Cố Lưu Tích ra sức chuẩn bị bồi bổ thân thể cho nàng.
Đối với mấy thứ bổ dưỡng kia, xưa nay Văn Mặc Huyền không hề thích. Mà khổ nỗi Cố Lưu Tích đốc thúc, hơn nữa rất nhiều thứ đều một tay nàng ấy làm ra, dù không thích thế nào, Văn Mặc Huyền cũng không muốn lãng phí tâm ý của nàng, luôn nể tình mà uống một ít.
Lúc này Tô Châu đã vào đông. Tháng mười một ở Tô Châu đã ẩn hiện khí lạnh, cộng thêm ngày hôm trước đổ cơn mưa, toàn bộ Mặc viên đều toát lên hơi nước lạnh tanh.
Lá của cây hợp hoan trong nội viện đã rụng hơn phân nửa, phía trên lác đác vài trái họ đậu, rất nhiều trái già rồi rụng xuống đất, đã được dọn sạch sẽ.
Nhiều bông hợp hoan cũng đã héo rũ, nhưng lùm thúy trúc ở phía tây vẫn xanh um, toàn bộ Mặc viên tuy có chút đìu hiu, nhưng không hề mất sức sống.
Một lát sau, một dáng người yểu điệu xuyên qua con đường ẩm ướt, bước về phía Mặc viên. Nàng mặc bộ quần áo màu xanh lam, bước đi nhẹ nhàng im ắng, bàn tay trắng nõn bưng cái khay, bên trên là một cái chén bạch ngọc. Nàng mặc áo mỏng, lại không để ý khí lạnh bên ngoài, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, đi thẳng vào thư phòng của Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền đang cầm cây bút lông sói, buông mắt nhìn bức thư trên bàn, giống như đang trầm ngâm suy tư.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, xuốn theo luồng hơi lạnh lạnh lẽo. Nhưng trong tích tắc, đã được nhanh chóng đóng lại. Đôi mày hơi chau của Văn Mặc Huyền lập tức giãn ra, để cây bút xuống, ngẩng đầu ấm giọng nói: "Mặc ít như vậy, có lạnh không?"
Cố Lưu Tích cười lắc đầu: "Xưa nay ta chịu rét rất giỏi, lại có nội lực trong người, cũng không cảm thấy lạnh."
Còn Văn Mặc Huyền, dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn sợ lạnh. Bởi vậy trong phòng đã trang bị đầy đủ lò lửa sưởi ấm. Cố Lưu Tích đã hỏi qua Tô Nhược Quân, Tô Nhược Quân lại nói, hàn độc trong cơ thể Văn Mặc Huyền tích tụ hơn mười năm, làm cơ thể bị tổn thương, dù sẽ không còn khổ sở như trước, nhưng vẫn sợ lạnh hơn người thường nhiều.
Bởi vậy, lúc này Cố Lưu Tích chỉ đặt đồ ở một bên, cũng không tới gần Văn Mặc Huyền ngay, miễn cho khí lạnh tập kích nàng.
Văn Mặc Huyền đương nhiên hiểu được tâm tư của nàng, khóe miệng hơi vểnh lên: "Làm cái gì cách xa ta dữ vậy, sợ ta ăn ngươi à? Tới đây."
Cố Lưu Tích sờ y phục trên người, xem chừng đã không còn lạnh, cũng nghe lời mà lại gần: "Nhược Quân nói, hàn chứng của ngươi dù đã khỏi, nhưng thân thể cũng yếu nhiều, giờ lại không có nội lực, càng phải cẩn thận hơn."
Kéo nàng ngồi ở bên người mình, Văn Mặc Huyền có chút bất đắc dĩ: "Nhưng này cũng quá mức rồi. Ngươi đừng cứ cẩn thận từng li từng tí với ta như vậy. Ta cũng không phải đồ sứ, đụng một chút sẽ vỡ đâu."
Sắc mặt Cố Lưu Tích hơi ửng hồng, nhưng vẫn chân thành nói: "Cẩn thận chút ít vẫn tốt hơn, vả lại... Ta đã quen như vậy, không thấy gì quá đáng cả."
Văn Mặc Huyền biết rõ không lay chuyển được nàng, cũng không nói nhiều, liếc mắt nhìn chén canh ở một bên, khẽ cười nói: "Hôm nay lại nấu món canh gì thế?"
Cố Lưu Tích bưng chén canh qua, trong mắt lại lộ ra tia giảo hoạt: "Ngươi nhắm mắt lại, đoán xem?"
Văn Mặc Huyền nhìn nàng nổi hứng vui đúa, trong mắt dần tràn đầy ý cười, giọng nói cũng lộ ra cưng chiều: "Được, để ta đoán thử."
Ánh mắt Cố Lưu Tích mềm mại, đưa chén canh lên ngang mũi Văn Mặc Huyền, cho Văn Mặc Huyền ngửi vài cái rồi lại che mất, nghịch ngợm nói: "Như thế nào, đoán được không?"
Văn Mặc Huyền mở mắt ra, khẽ nghiêng đầu, như đang ngẫm lại hương vị kia, sau đó trầm ngâm nói: "Ừm... ta ngửi thấy được hương thơm trong trẻo, có hương ngó sen thơm ngát, còn có vị ngọt, có lẽ là của mứt táo, của đào vàng. Ừm, có lẽ còn có bánh ngọt nữa. Bên trong có vị cay đắng nhàn nhạt, có phải bạch quả(*) không?"
(*) - Bạch quả (tên khoa học: Ginkgo biloba; '銀杏' trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae. (Nguồn: wikipedia)
Hình ảnh minh họa:
Cái miệng nhỏ của Cố Lưu Tích khẽ nhếch, hiển nhiên bị lời của Văn Mặc Huyền dọa sợ. Tuy nguyên liệu không phúc tạp, nhưng mới ngửi một lần, lại có thể kể ra không sai một chút, cũng đủ khiếng nàng kinh ngạc. Sau đó nàng đưa tay bóp bóp cái mũi của nàng, cười than: "Cái mũi này của ngươi, sao mà thính quá vậy?"
Văn Mặc Huyền đưa tay cầm chặt tay của nàng, nhìn chén canh trong tay nàng: "Ngửi rất thơm, cho ta xem thử đi."
Cố Lưu Tích mở nắp ra, chỉ thấy trên cái bánh ngọt vàng óng xinh đẹp bày biện một vòng ngó sen trắng lóng lánh. Bên trên còn cẩn thận sắp đào vàng, mứt táo, hạt bạch quả, nhìn qua rất là đẹp mắt. Chóp mũi vẫn còn quanh quẩn hương vị ngọt ngào, lẫn vào đó là mùi thơm của ngó sen và bánh ngọt, thật sự vô cùng mê người.
Văn Mặc Huyền chưa bao giờ thấy món canh này, cảm giác có chút mới lạ: "Món này tên là gì, ta chưa từng gặp đó."
Cố Lưu Tích cầm muống, múc miếng bánh đút cho nàng: "Cái này gọi là canh hoa sen(*). Năm đó sư phụ du ngoạn, đã nếm qua món canh này ở kinh đô. Lúc ấy rất yêu thích, nên nhớ kỹ, về sau nghe hắn nói, ta liền làm thử."
(*) '藕丝羹' – là món ăn truyền thống nổi tiếng của Bắc Kinh, có tác dụng tốt cho dạ dày, bổ máu... (Nguồn: baike)
Hình ảnh minh họa:
Nàng thấy Văn Mặc Huyền cẩn thận thưởng thức thì lên tiếng hỏi: "Như thế nào, ăn có được không?"
Văn Mặc Huyền nhìn dáng vẻ nàng có chút chờ mong, lại nhíu nhíu mày, làm Cố Lưu Tích không khỏi khẩn trương: "Không ngon à?" Lại cầm muỗng múc một miếng ăn: "Không tệ mà, ngọt mà không ngán, ngươi không thích hở?"
Văn Mặc Huyền nở nụ cười: "Miếng bánh ăn vào vị thanh, mùi ngó sen thơm ngát kẹp với mứt táo đào hoàng ngọt ngào, hòa hợp rất tốt với bánh ngọt. Nước canh trong trẻo, lại có thêm hạt bạch quả vị đăng đắng, ăn ngon lắm."
Cố Lưu Tích biết rõ bị nàng đùa bỡn, hừ một tiếng: "Vậy ngươi còn nhíu mày."
"Ngươi khéo tay như vậy, mà trước kia cứ nấu canh gà, canh cá gì gì đó, lại không nấu cái này cho ta. Ta không vui."
Cố Lưu Tích bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn dỗ dành nàng: "Vậy sau này ta sẽ nấu nhiều món khác cho ngươi. Món canh hoa sen này tốt cho dạ dày, còn bổ máu và khí hư, ngươi ăn nhiều một chút."
Văn Mặc Huyền ngậm ý cười trong mắt, yên tĩnh mà ăn canh sen, ngẫu nhiên còn đút cho Cố Lưu Tích mấy muỗng. Mọt chén canh thế mà ăn hết sạch sành sanh.
Cố Lưu Tích lau miệng cho nàng, nhìn thấy giấy viết còn bày trên bàn, ấm giọng nói: "Chuyện của Lạc Hà lâu có thuận lợi không?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Lần này vốn dĩ có thể diệt xong một lần, nhưng Minh U giáo lại đột nhiên chen ngang một cước, để cho lâu chủ Lạc Hà lâu mang theo Thiên Võng, Truy Hồn Bát Tiễn và thủ hạ còn sót lại chạy trốn mất. Nay, sợ là đã thừa cơ thu Lạc Hà lâu hoàn toàn về túi rồi. Lần này Lạc Hà lâu hầu như bị diệt, có lẽ bọn hắn đã hận Tâm