-----"Lại nhìn thấy trong một tòa lầu các đối diện, một mũi tên đen nhánh đang chỉa thẳng tới sau lưng Văn Mặc Huyền"-----
Văn Mặc Huyền có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: "Từ khi trở về đến giờ, tỷ luôn trông không ổn cho lắm. Ta hỏi mấy người Bích Thanh rồi, khoảng thời gian này, có thể tác động đến tâm tình của tỷ, e cũng chỉ có thể là nàng."
Tô Nhược Quân vẫn cười: "Vì sao lại bị nàng tác động tâm tình?"
Văn Mặc Huyền khẽ mày cau: "Nhược Quân, chúng ta cùng nhau sinh sống hơn mười năm, còn có chuyện gì không thể nói với ta ư?"
Cố Lưu Tích cũng ngừng động đũa, chỉ yên tĩnh mà nhìn các nàng.
Nét cười trên mặt Tô Nhược Quân hơi sựng lại: "A Mặc, không phải ta không muốn nói với muội. Chỉ là ta cũng không biết nên nói từ đâu nữa. Chờ ta suy nghĩ rõ ràng, ta lại nói cho muội nghe, được không?"
Ở trong lòng Văn Mặc Huyền, Tô Nhược Quân như là một tỷ tỷ ruột thịt. Tuy chưa bao giờ thể hiện ra , nhưng tình cảm trong tim vẫn luôn sâu đậm. Hôm nay, mặc dù rất lo lắng cho nàng, nhưng cũng không đành lòng bức ép nàng, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
"Nếu có chuyện gì không giải quyết được, nhất định phải nói với ta đấy."
"Rồi, ta biết rồi, không cần lo lắng cho ta đâu." Tô Nhược Quân dịu dàng cười cười, thấy hai người đã gác đũa, lại mở miệng: "Muội đó, mau ăn đi, bằng không thì lại có người sốt ruột."
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, vội bưng chén, từ từ ăn cơm. Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn nàng một cái, chọn món thịt viên ướp rượu nàng ưa thích, múc thêm một chén cho nàng, lại gắp thêm miếng cá cho vào chén của nàng.
Tô Nhược Quân nhìn rồi lắc đầu, sau đó lại phát hiện tay của Cố Lưu Tích cùng Văn Mặc Huyền, cùng lúc đưa tới đôi đũa, lập tức cười nói: "Quả thật là tâm linh tương thông, thậm chí muốn gắp đồ ăn cho ta, cũng đều dùng đũa."
Cố Lưu Tích càng thêm thẹn thùng, rút tay về, ổn định tâm tình của mình.
Văn Mặc Huyền chỉ có thoáng mất tự nhiên, sau đó vẫn gắp món nấm mèo xào thịt cho nàng: "Gần đây tỷ gầy lắm đó, ăn nhiều một chút."
Tô Nhược Quân cũng không trêu chọc hai người nữa, cụp mắt xuống, yên tĩnh ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, ba người ngồi trong Mặc viên nói chuyện phiếm. Tử Tô đốt lò than lên, lại lấy bình nước nóng Cố Lưu Tích căn dặn cho Văn Mặc Huyền nắm. Cuối cùng Cố Lưu Tích còn ôm ra một tấm thảm, cẩn thận đặt trên đùi Văn Mặc Huyền, lúc này mới ở một bên ngồi xuống.
Văn Mặc Huyền nhìn xem nàng bận việc xong, lại nhìn nhìn bản thân mình được trang bị như ngồi giữa trời băng tuyết, không nhịn được mà nói: "Tích nhi, đây cũng hơi quá rồi đó. Mọi người bây giờ cũng chỉ mặc thêm cái áo kép, mà sao ta lại biến thành thế này vậy."
Cố Lưu Tích cau mày, nắm chặt tay của nàng: "Ngươi mặc nhiều hơn ta, mà tay vẫn còn lạnh hơn ta này. Dạo này Tô Châu ngày càng lạnh, ngươi lại thích ngồi ở Mặc viên, nhiêu đó cũng không quá lắm đâu."
"Lưu Tích nói không sai, hàn độc của muội dù đã được giải, thế nhưng lại càng dễ bị khí lạnh xâm nhập. Cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa."
Văn Mặc Huyền cũng biết đối với sức khỏe của mình, Cố Lưu Tích sẽ không bao giờ nhượng bộ. Hơn nữa trong tay đang cầm bình nước ấm áp dễ chịu, cũng khá tốt. Thôi, không cần phải nhiều lời nữa.
Tô Nhược Quân biết dạo gần đây Văn Mặc Huyền bận xử lý chuyện tàn đảng Lạc Hà lâu, chợt lên tiếng hỏi: "A Mặc, đã tìm được lâu chủ Lạc Hà lâu chưa?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Lần này xem như cho hắn một bài học, sau khi chạy thoát liền không thấy tung tích đâu. Tuy hắn có âm thầm liên lạc với thế lực còn sót lại của Lạc Hà lâu, nhưng đều không phải hắn đích thân ra mặt, bởi vậy mà còn chưa tìm được."
Rồi nàng cau mày, chậm rãi nói tiếp: "Vốn cho rằng, lần này xuống tay với Tâm Tích các trước, sẽ là Lạc Hà lâu. Nhưng hôm nay Tô Vọng đưa tin, lại là Minh U giáo bắt đầu rục rịch hành động."
Mắt Cố Lưu Tích tối sầm lại, sau đó thăm dò nói: "Mặc Huyền, thân phận của Nhiễm Thanh Ảnh, ngươi xác định chưa?"
Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn nàng. Dù cho Cố Lưu Tích che giấu vô cùng tốt, nhưng nàng vẫn bắt gặp đươc vẻ thấp thỏm không yên trong mắt nàng ấy. Một lát sau, nàng nhẹ gật đầu: "Như ta đã đoán lúc trước, Nhiễm Thanh Ảnh trong mắt mọi người ở Minh U giáo, dĩ nhiên là nữ nhi của giáo chủ tiền nhiệm. Hôm nay, cũng chính là giáo chủ Minh U giáo rồi."
Cố Lưu Tích mấp máy môi, trong lòng phút chốc đau xót. Ở kiếp trước, nàng cũng là một trong những người đó!
Nhớ lại chuyện Mặc Ảnh nói sau khi tỉnh lại, Văn Mặc Huyền đã nhường Nhiễm Thanh Ảnh mang theo kiếm rời đi, trong lòng vừa khó hiểu lại vừa ảo não. Mặc dù nàng không thể hoàn toàn hiểu hết được hành động của Văn Mặc Huyền, nhưng lại rõ ràng rằng, trong đó hoặc nhiều hoặc ít là bởi vì chính mình.
Bằng không, dựa vào năng lực của Văn Mặc Huyền, lần đó chắc chắn có khiến bọn người kia không thể nào thoát được. Ít nhất, sẽ không dễ dàng mang Thuần Quân đi như thế.
Văn Mặc Huyền rất nhạy cảm đối với sự biến hóa cảm xúc của nàng, khẽ nói: "Tích nhi, ngươi có tâm sự?"
Cố Lưu Tích ngước mắt nhìn nàng, có chút nặng nề hỏi nàng: "Ngươi... Nếu ngươi đã biết thân phận của nàng, vì sao còn để nàng đi, còn... còn để nàng mang Thuần Quân đi nữa?"
Văn Mặc Huyền điều tra nhiều chuyện, đều báo lại hết với Tô Nhược Quân, nghe thấy Cố Lưu Tích nói thế, nàng cũng khá kinh ngạc mà nhìn Văn Mặc Huyền.
"A Mặc, muội?"
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói: "Ta sở dĩ không động tới nàng, là có suy nghĩ riêng của ta. Tuy Nhiễm Thanh Ảnh là giáo chủ, nhưng rất hiển nhiên, dù nàng có thể làm cái gì, có thủ đoạn như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể nào hoàn toàn khống chế Minh U giáo. Thật sự quyết định hết mọi thứ, là Lận Ấn Thiên. Ta giết nàng, cùng lắm là giúp hắn giải quyết một con rối mà thôi. Dù có thể khiến Minh U giáo nhất thời rung chuyển, cũng không thể động được căn cơ. Thậm chí sẽ làm hắn nhận thức được sự hiện hữu của ta nữa. Lận Ấn Thiên không phải Nhiễm Thanh Ảnh. Như để hắn trực tiếp ra tay, sợ là càng phiền phức hơn. Còn nữa, lúc ấy nghĩa tử của hữu sứ Minh U giáo Phương Tư Tấn mang người chạy tới, nhất thời không làm gì được hắn. Phía sau sẽ còn có tiếp viện nữa, phí thời gian, phí sức lực, chúng ta không chờ được."
Cố Lưu Tích rõ ràng trong lòng, Văn Mặc Huyền vẫn là bởi vì nàng. Nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Văn Mặc Huyền cười cười: "Thật ra, còn có nguyên nhân nữa."
Tô Nhược Quân thấy nàng hiếm khi úp úp mở mở, lại nói: "Nguyên nhân gì?"
"Thanh kiếm kia, không phải Thuần Quân!"
Cố Lưu Tích sững sờ: "Không phải Thuần Quân?" Sau đó đôi mắt nàng sáng ngời, kinh hỉ nói: "Ta hồ đồ rồi, nàng vốn là không tìm được mà."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền lóe lên, cũng không nói gì. Nhưng Tô Nhược Quân lại càng mờ hồ: "Gì mà thanh kiếm kia không phải Thuần Quân ? Còn muội nói "Nàng vốn là không tìm được", lại là ý gì?"
Cố Lưu Tích sững sờ, trong mắt có chút bối rối. Thôi rồi, nàng nhất thời lỡ miệng, nói thẳng lời trong lòng ra luôn rồi!
Ở kiếp trước, Nhiễm Thanh Ảnh cũng tiến vào mộ Việt vương, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục đi tìm Thuần Quân, chắc hẳn thanh kiếm kia không phải Thuần Quân rồi. Bởi vì Văn Mặc Huyền gặp chuyện không may, nàng quên bẵng đi cái chuyện này!
Nàng hắng giọng một cái, lặp lại: "Ý của ta là, ở trong mộ nàng đã có biểu hiện ra rồi. Ta lại quên mất."
Nói xong nàng hơi hơi bất an mà nhìn qua Văn Mặc Huyền. Nàng ấy có vẻ như hoàn toàn tin tưởng, còn khẽ gật đầu nữa.
Tuy Cố Lưu Tích cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn muốn xoay chuyển chủ đề, vội hỏi: "Mặc Huyền, sao ngươi biết đó không phải là Thuần Quân?"
Văn Mặc Huyền châm trà cho hai người, lạnh nhạt nói: "Bởi vì đó không phải là mộ của Việt vương Câu Tiễn."
"Không phải mộ Việt vương?" Tô Nhược Quân cùng Cố Lưu Tích đều kinh ngạc nói.
"Làm sao có thể? Làm sao Nhiễm Thanh Ảnh có thể khinh suất như thế? Nếu nàng đã xuống mộ, tất nhiên đã xác định đó là mộ Việt vương rồi chứ! Tuy Hà lão tam làm người gian trá, nhưng hắn không dám lừa gạt nàng ta đâu."
Nghe Cố Lưu Tích nói, Văn Mặc Huyền định đưa tách trà lên môi thì dừng lại, con ngươi phản chiếu trong mặt nước trà trong trẻo mơ hồ có chút phức tạp: "Tích nhi rất hiểu nàng?"
Rõ ràng là câu hỏi rất hờ hững, mà Cố Lưu Tích lại cảm thấy hình như nàng không vui, nhanh chóng nói: "Không phải, ta chỉ là cảm thấy, nàng ta trở thành giáo chủ nhiều năm như vậy, mà nàng ta dường như rất muốn đoạt được Thuần Quân. Nàng ta ắt sẽ càng thêm cẩn thận chứ."
Văn Mặc Huyền phát giác nàng luống cuống, lập tức có chút ảo não, nàng có hơi quá khích rồi. Nỗi lòng đã trầm càng thêm trầm, nàng ấm giọng nói: "Ngươi nói không sai, cho nên Ấn Sơn cổ mộ thật là mộ Việt vương, tuy nhiên lại không phải lăng mộ của Câu Tiễn."
Tô Nhược Quân còn có chút khó hiểu, nhưng Cố Lưu Tích đã hiểu rồi: "Mộ là của Việt vương, nhưng Việt quốc tổng cộng có mười một vị quốc quân, Việt vương này là vị nào, cũng không biết, phải không?"
"Không sai." Văn Mặc Huyền cười cười, gật đầu khen.
"Vậy, A Mặc làm sao cho rằng không phải Câu Tiễn?"
Văn Mặc Huyền cúi đầu, sau đó nhìn Cố Lưu Tích: "Tích nhi, ngươi có biết thôn nhỏ dưới chân Ấn Sơn, tên gọi là gì không?"
Cố Lưu Tích nhớ lại, nói: "Lúc đi ngang qua có hỏi một thôn dân, hình như là thôn Mộc Sách."