" Cô nói hôm nay sẽ đến nhà tôi để hủy bỏ cuộc hôn nhân này, cô quên rồi sao?"
Chợt cô khựng lại, lạnh giọng đáp " Tôi tự bắt taxi đến, không cần anh nhắc."
Dứt lời, cô vẫy tay gọi ngay chiếc taxi, rồi bước vào nhanh chóng, đang định đóng cửa thì có thứ gì như đang giữ cánh cửa xe lại.
Ngẩng đầu lên nhìn, cô nhíu mày không vui khi thấy bàn tay của anh đang chặn cánh cửa xe, không cho cô đóng lại " Buông tay."
Anh không đáp lại, trực tiếp chui người vào trong.
Oản Oản bị bất ngờ trước hành động của anh, phản kháng kịch liệt " Dạ Cận Thiếu, anh cút ra ngoài cho tôi, xe của anh ở đằng kia kìa."
Vừa nói cô vừa chỉ ra chiếc xe màu đen đang đậu ngoài đường kia, nhưng anh cũng chẳng mấy để tâm, vẫn cố ngồi vào bên cạnh cô thản nhiên nói.
" Dịch vào chút nữa."
" Mắc gì tôi phải dịch vào ?"
" Không dịch vào chút nữa sao tôi ngồi được? Hay muốn ngồi lên đùi tôi?"
" Anh bị bệnh à! Ai cho phép anh ngồi lên xe của tôi? Phiền anh biến ra ngoài cho tôi." Cô tức đến đỏ mặt, thật muốn lao vào đạp cho anh một trận.
" Xe này có giấy tờ của cô? Viết tên cô? Có dán hình cô lên sao?"
Khoé môi cô giật giật, trên mặt nổi lên mấy cục tức rõ rệt.
" Anh vô sỉ nó vừa thôi.
Anh không xuống thì tôi xuống."
Oản Oản giận dữ, không muốn đôi co với anh, muốn mở toang cửa để bước xuống, nhưng cô mở mãi cũng không tài nào đẩy được.
Trong lòng càng thêm tức tối hơn " Sao mở mãi không ra thế này?"
Rồi liếc mắt xuống cái chốt cửa xe, cô như hiểu ra cái gì đó, liền nói lớn " Tài xế! Ông mau mở cửa cho tôi."
" Việc này..."
" Không mở, lái xe đi." Anh bình tĩnh tiếp lời.
" Vâng!"
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Oản Oản không nhịn nổi, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn anh, giọng nói đầy bực bội.
" Dạ Cận Thiếu, rốt cuộc anh muốn cái gì?
" Về cùng cô."
Oản Oản nghe mà cười mỉa mai " Tôi không ngờ luôn đấy, ba năm tôi theo đuổi anh nói chuyện không quá 10 câu, ở cạnh cũng không quá 5 phút, vậy mà lại muốn về cùng tôi, hay là anh muốn bắt cá hai tay?"
" Cô đừng có ảo tưởng, loại phụ nữ nhạt nhẽo dễ lừa như cô, xứng để lọt vào mắt tôi sao?"
" Tôi không lọt vào mắt anh, nhưng ngoài kia khối người để tôi vào mắt, bọn họ còn coi tôi là viên ngọc quý, bảo thạch trăm năm.
Tội gì tôi phải bám lấy một kẻ chưa bao giờ xem trọng tôi?"
Đôi lông mày anh nhíu lại, gương mặt khó coi quay qua nhìn cô, như đang dò xét từng cử chỉ, lời nói, tại sao lại thay đổi đến mức này, cặp mắt dịu dàng ấy nay lại chứa đựng đầy giận dữ và căm hận.
Anh trầm giọng xuống " Cô nói yêu tôi, lấy gì chứng minh?"
Nghe xong chợt cô bật cười, làm anh vô cùng khó chịu, nhướng mày khó hiểu " Cô cười cái gì?"
" Tôi cười tôi, chứ không cười anh...!Lúc trước tôi ngu muội đâm đầu vào yêu anh, làm mọi thứ vì anh.
Tình yêu tôi dành cho anh là thật, nhưng cái anh đáp lại là một thói quen.
Chính vì cái thói quen ấy nên anh không biết trân trọng, không bao giờ nghĩ đến nó.
Để bây giờ lại hỏi tôi cái câu đầy ngớ ngẩn đấy? Dạ Cận Thiếu, không lẽ anh phải mất đi rồi anh mới biết trân trọng sao?"
Vừa nói, nước mắt cô vừa rơi, giọng điệu da diết chất chứa những nỗi buồn bao lâu nay, từ kiếp trước cho đến sống lại, nỗi khổ tâm bị dồn nén, bị dày vò đến thương tâm, âm thanh trầm bổng nói lên mọi tủi nhục mà cô đã phải cam chịu.
Cái ánh nhìn đầy lạnh lùng đấy, trơ mắt nhìn đứa con bị giết, mãi mãi in sâu trong tâm trí cô.
Anh không hiểu, vốn dĩ anh không bao giờ hiểu được.
Chính bản thân anh bây giờ cũng đang rất rối bời, khó hiểu trước những lời nói đấy của cô.Nếu là mọi lần thì anh đã phớt lờ chúng mà không quan tâm, nhưng lần này anh lại không thế, ngồi im không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang giận dữ ấy, lắng nghe mọi nỗi lòng của cô.
Oản Oản nhanh chóng lấy tay gạt đi nước mắt khi chúng còn chưa kịp lăn xuống, quay mặt ra phía cửa sổ, cứ đăm đăm như nhìn vào hư vô, cô tự nhủ sẽ không bao giờ khóc trước mặt người đàn ông này nữa, đây cũng coi như là lần cuối cùng cô khóc vì anh.
Nhìn dáng người mảnh mai đang mặc trên người bộ đầm bó sát màu đen, càng tô lên vẻ đẹp thanh cao của một người phụ nữ, trong lòng anh không khỏi thầm than " Đến ngay cả cách ăn mặc cũng thay đổi sao?"
Anh thở dài, tiếng thở dài đầy phức tạp.
Dường như anh