Oản Oản bước ra, đợi mãi nhưng vẫn không thấy chiếc taxi nào chạy qua, cô sốt ruột trong lòng " Lạ thật, taxi bọn họ đi đâu cả rồi."
Cứ chờ mãi mà cô không hề hay biết, chính anh đã thuê người cản hết taxi lại, kêu bọn họ đi vòng đường khác, còn một mình lái chiếc xe khác đi đến trước mặt cô.
Anh hạ kính xe xuống, trầm giọng nói: " Lên xe đi, tôi đưa cô về."
" Cảm ơn ý tốt của anh, cho dù không còn chiếc taxi nào.
Tôi cũng thà đi bộ, còn khoẻ hơn là ngồi chung bầu không khí ngột ngạt trong xe với anh."
Dứt lời cô xoay người bước đi, nhất quyết không chịu lên xe của anh.
Cận Thiếu bực bội, không nói không rằng, đạp ga, lái xe lên chặn trước mặt cô, bấm còi inh ỏi.
Tiếng "píp píp" cứ kéo dài, làm cô phải bịt hai tai lại mà hét lên " Dạ Cận Thiếu, anh bị điên à?"
Nghe cô mắng xong, anh không bấm còi inh ỏi nữa, mà bất ngờ mở tung cửa xe đi ra.
Oản Oản hốt hoảng, theo quán tính định bỏ chạy thì bị anh kéo cổ tay lại, rồi dùng lực nhấc bổng cô, vác lên vai một cách nhẹ nhàng.
" Anh làm cái gì vậy? Mau bỏ tôi xuống."
Oản Oản không ngừng la hét, vùng vẫy trên vai Cận Thiếu.
Bàn tay thon dài của anh giơ lên, đánh thẳng vào mông cô một cái đau điếng, kèm thêm lời đe doạ " Còn dám làm loạn, tôi sẽ tiếp tục đánh vào mông cô."
Cô bỗng bất động, ngơ khác khi vừa bị đánh, hai má đỏ ửng lên như trái cà chua, gương mặt bốc khói như ngọn núi lửa sắp nổ tung tới nơi rồi.
Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông dám đánh vào mông cô, ngay cả kiếp trước cũng chưa.
Giọng cô ấm ức mà quát lên " Dạ Cận Thiếu, anh là đồ biến thái."
Rồi ngóc đầu lên, túm lấy tóc anh giật liên tục, làm anh bực tức nói lớn " Oản Oản, sao cô dám túm tóc tôi, mau buông tay ra."
" Tôi không buông, trừ khi anh để tôi xuống, nếu không tôi sẽ giật đứt không còn cọng nào trên đầu anh."
"Lâm Oản Oản, cô giỏi lắm.
Bỏ ra, tôi để cô xuống."
"Tôi đâu có ngu, anh để tôi xuống thì tôi thả tóc anh ra."
" Người phụ nữ đáng chết này."
Anh nghiến răng, nghiến lợi mở cửa xe, ném cô vào trong, cơ thể cứ vậy mà ngã xõng xoài ra ghế, cũng vì vậy mà buông được tóc anh ra
Đôi mắt anh mở trừng nhìn cô đầy tức giận " Nếu không phải do ba mẹ ép tôi, thì tôi sẽ không bao giờ đếm xỉa đến loại phụ nữ như cô."
Oản Oản trong xe cũng không muốn chịu thiệt, cong môi cười nhạt, tiếp lời anh ngay " Lại là ép buộc, con người anh đúng là không có chứng kiến.
Một người đàn ông bám đít gia đình."
" Cô nói ai bám đít gia đình?"
Giọng nói đay nghiến, nhìn thấy hai tay anh đang siết chặt thành nắm đấm, cứ như đang kìm nén cơn giận giữ vào trong lòng.
Oản Oản không sợ hãi, lần này sống lại cô quyết phải trả lại anh gấp trăm lần, những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.
" Tôi nói không đúng sao? Anh có thể chọn cách giả bộ đi ra nhưng làm ngơ tôi, thay vì đứng đây mà phải làm theo lời ba mẹ anh? Anh sợ cái gì? Sợ người tình của anh bị thương sao?"
Anh chợt rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, tại sao không giả bộ mà bỏ mặc cô đi, bởi cảm xúc trong người anh nó đang thay đổi mà chính bản thân anh không hề hay biết.
Không hẳn là nghe theo lời ba mẹ, mà giống như là điều anh muốn hơn.
Thấy anh không trả lời, cô tiếp tục nói:
" Cô ta là bạn thân tôi, vậy mà lại đâm sau lưng tôi, sống hai mặt cướp đi trái tim vị hôn thê của của tôi.
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt như vậy, thử hỏi anh có lộng lượng mà bỏ qua không?"
Nghe coi nói mà anh vẫn không hiểu, nhưng nhìn vào sâu trong ánh mắt ấy là sự tức giận đầy uất ức, những tụi nhục, những nỗi buồn nhiều vô kể như không thể nói hết ra, cặp mắt thành thật đến mức làm con người anh lúc nào cũng cảm thấy chán ghét cô, bây giờ lại chịu lắng nghe và đồng cảm với cô.
Hai tay thả lỏng, không còn ác ý như trước, lòng anh trở nên rối bời, phức tạp " Cô ta rốt cuộc đã trải qua những gì? mà khiến bản thân trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy?
Anh không trả lời những câu hỏi lúc nãy của cô, chỉ nhẹ nhàng cất giọng " Đừng làm loạn nữa, tôi đưa cô về."
Oản Oản không đáp, nhanh chóng quay đi, trái tim cô bây giờ cũng đang rất khó điều khiển cảm xúc, nó vẫn còn đau, vì vẫn còn một chút tình cảm với anh.
Yêu anh sâu đậm nhưng khi sống