Mất một lúc, Oản Oản mới đưa được anh đến phòng, ném anh lên giường một cách không thương tiếc, cằn nhằn mà nói " Mệt chết mất thôi, tự nhiên vác cái của nợ này...!Cơ mà...!Không biết điện thoại của anh ta có trên người không nhỉ?"
Nói rồi, không suy nghĩ thêm, dùng tay lần mò khắp cơ thể anh, từ túi áo cho đến túi quần nhưng vẫn không thấy " Anh ta không có điện thoại sao?"
" Oản Oản."
Giọng anh khẽ cất lên trong mơ hồ, cô nhíu mày, đưa tay tát vào mặt anh một cái vô cớ không rõ lý do, còn mắng " Gọi cái em gái anh."
Rồi bực dọc đi ra ngoài.
Vẻ mặt anh đầy ngơ ngác, đôi mắt đột nhiên mở trừng, đưa tay lên sờ vào chỗ vừa bị cô đánh, xoa xoa mà lòng đầu khó hiểu, không can tâm, giọng nói đầy ấm ức " Oản Oản, đây là cách mà cô đối xử với bệnh nhân sao?"
Oản Oản ra ngoài, thay một bồ đồ khác thoải mái hơn, lục lọi trong đồ đạc tìm kiếm thuốc hạ sốt " Kỳ lạ, mình nhớ là còn một viên cơ mà."
Rồi lại nhìn lên đồng hồ, mới đó đã 6 giờ 50 rồi, lòng cô càng bồn chồn, đi không được mà ở cũng không xong.
Nội tâm đấu tranh không ngừng nghỉ, hay là ra chỗ điện thoại công cộng nhưng cô đâu biết số điện thoại của giám đốc, cũng không biết ai để giúp cô chuyển lời.
" Điên mất thôi."
Bực tiết trong lòng xong, cô cũng quyết định ở lại chăm sóc cho anh.
Ngày mai lên công ty xin lỗi Đường Tam rồi mời đi ăn, coi như chuộc lỗi là được.
Cũng may cô còn một viên thuốc hạ sốt, nhanh chóng cầm lấy rồi đi đến phòng mình, cầm theo túi trườm đá.
Tiếng mở cửa vang lên, Cận Thiếu liền nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ diễn kịch.
Ngâm người cả mấy tiếng trong nước lạnh chỉ để mình đổ bệnh, đi qua gặp cô giữ cô ở lại chăm sóc cho anh.
" Dạ Cận Thiếu, anh đừng ăn vạ ở nhà tôi, bản thân tôi còn lo không xong, tôi không lo nổi cho anh đâu.
Mau khỏi bệnh rồi đi khỏi nhà tôi hộ cái."
Nói với anh, nhưng cũng chỉ là nói với chính mình, anh giả bộ không nghe vẫn cứ im ỉm, cô trườm đá lạnh lên trán anh, rồi lấy thuốc nhét vào miệng anh.
Lúc này, cô mới cận cảnh nhìn sát toàn bộ gương mặt của anh, lông mi dài, sống mũi cao, mọi ngũ quan đều sắc xảo như đúc tượng.
Thật đúng là cực phẩm, một nỗi buồn thoáng qua trong ánh mắt, những ký ức của kiếp trước lại ùa về, bảo sao cô cứ đâm đầu vào yêu anh một cách mù quáng, ngu nguội.
Những ngón tay thon nhỏ, khẽ chạm vào môi anh, giọng nhỏ đi rất nhiều " Mềm thật đấy."
Hành động vô thức này của cô, đang khiêu khích bản tính c.ầm thú trong người anh, một d.ục vọng đang kh.ao khát trỗi dậy, Cận Thiếu siết chặt ga giường, như đang cố chống lại cái bản năng của một người đàn ông trưởng thành.
" Dạ Cận Thiếu, là anh bội tình tôi, anh nói xem...!Tôi có nên tha thứ cho anh và cô ta không?"
Nghe đến đây, làm anh không khỏi suy nghĩ " Tại sao lại nói như vậy?"
Oản Oản bật cười nhẹ, một nụ cười khổ, chua xót " Cận Thiếu, tôi và anh kiếp này, coi như không có duyên vợ chồng."
Rồi buông nhẹ đôi tay trên môi anh, định rời đi.
Nhưng lại bị anh giở trò, anh bắt đầu lợi dụng cơn mê sảng mà kéo tay cô lại " Đừng đi."
Cứ nghĩ là anh bệnh, dẫn đến nói mớ, nên cô cũng không quan tâm, gỡ tay anh ra thì bị lực mạnh của anh kéo vào trong lòng " Ối!" Ôm trọn Oản Oản trên giường như ômmột con gấu bông.
Cô kinh ngạc, mắt mở trừng chớp chớp, vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh lại tiếp tục nói tiếp làm đầu óc cô quay quầng, choáng váng.
" Oản Oản, em đừng đi..."
" Oản Oản? Anh