Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Thư mặc lo lắng, chèo thuyền hồng diệp


trước sau

Buổi sáng thứ Bảy, Lục An Nhiên sớm đã thu dọn xong, đợi cho đến khi Tần Thư Mặc lên lớp xong, Tần Thư Mặc vừa thu thập mấy quyển sách của mình vừa mở lời mời Lục An Nhiên: “Ừm… An Nhiên, chiều hôm nay cùng nhau đi ra ngoài dạo nhé? Nghe nói thung lung Hồng Diệp ở trong thành phố hiện tại rất đẹp!”

Tay của Lục An Nhiên thu thập sách vở ngừng lại, tại sao lại là thung lũng Hồng Diệp? Chẳng lẽ thành phố S không còn nơi nào đáng để đi nữa sao? Lục An Nhiên mang theo ý cười xin lỗi nói: “Chiều nay có hẹn rồi, hôm khác nhé!”

“Ồ...” Tần Thư Mặc mím môi, sau đó cố gắng khiến cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng một chút: “Là Long học trưởng sao... ừm... bình thường mối quan hệ của hai người cũng không tệ... là có hẹn cùng nhau đi chơi sao?”

“Vốn không phải vậy.” Nhắc đến Long Ngọc Tinh, biểu tình của Lục An Nhiên có chút quái di, cười mỉm đem hai cây bút cuối cùng bỏ vào túi đựng bút kéo khóa lại, Lục An Nhiên nói: “Là Hoàng Oanh học tỷ, chị ấy hẹn mình ra ngoài chơi.”

“Như vậy à!” Tần Thư Mặc yên tâm hình như còn thở ra một hơi: “Thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng tốt...”

“Ừm.” Lục An Nhiên nhìn Tần Thư Mặc đã đeo ba lô lên vai liền nói: “Giúp mình hỏi thăm cô Tần Thư Hàm nhé, nhớ nói với cô ấy là hãy yên tâm làm bài đánh giá trên trường, giáo viên nhận mệnh dạy giúp cô ấy cũng không tệ lắm!”

“Ha ha!” Tần Thư Mặc cười sáng lạn nói: “Mình sẽ chuyển lời giúp cậu! Mình đi trước đây, tạm biệt!”

“Thứ Hai gặp ở trên trường nhé!” Lục An Nhiên phất phất tay.

Sau khi tiễn Tần Thư Mặc về, Lục An Nhiên nhìn vào trong gương chỉnh chỉnh lại tóc, lại đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn Tần Thư Mặc đang dần đi xa, Tần Thư Hàm để cho Tần Thư Mặc đến dạy thay cũng đã được hai tuần, Lục An Nhiên rất tò mò rốt cuộc là bài đánh giá gì, lại khiến cho Tần Thư Hàm lo lắng đến mức này, đối với sự hiểu biết của Lục An Nhiên về Tần Thư Hàm, cô ấy tuyệt đối sẽ không vì một bài đánh giá của trường mà phải để cho em trai mình đến dạy thay như hiện tại... lúc Lục An Nhiên biết Tần Thư Mặc là em trai ruột của Tần Thư Hàm, cũng rất là kinh ngạc, cô vẫn luôn cảm thấy Tần Thư Hàm rất giống 1 người, hiện tại nghĩ lại, cũng là do bản thân cô phạm phải sai lầm ngu ngốc! Tần Thư Hàm, Tần Thư Mặc, không tính đến chuyện lớn lên có chút giống nhau, cái tên cũng giống như vậy! Rõ ràng đã chỉ ra hai người chính là chị em ruột, nhưng hiển nhiên cũng là do cô bận rộn đến mụ mẫm cả đầu óc, cho nên mãi vẫn luôn không chú ý đến vấn đề này!

“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì chứ…” Lục An Nhiên nhẹ giọng lẩm nhẩm, cô tuyệt đối không tin vào chuyện đánh giá gì đó, rõ ràng là Tần Thư Hàm có chuyện muốn giấu cô, không thể đến gặp cô, chỉ có thể để em trai của mình đến… là có liên quan với Lục An Duy sao? Lục An Nhiên hơi hơi cau mày, chẳng lẽ là do khi nhìn thấy cô, đi đến Lục gia, thì sẽ nhớ đến Lục An Duy? Cho nên cô ấy muốn trốn chạy?

Nghĩ lại cũng đúng, nếu như nói đến việc hóa chuyện buồn thành không có gì, thì phương diện này Tần Thư Hàm làm rất thành công, đoạn thời gian này cô ấy thật sự mập lên rất nhiều, giống một quả cầu bay vậy!

Đại khái chắc là vì lí do này đi! Lục An Nhiên mím mím môi, rời khỏi cửa sổ, cô vẫn còn phải kiểm tra ba lô một chút, xem coi có thứ gì bị bỏ sót không.

Sau khi Tần Thư Mặc rời khỏi Lục gia, không có trực tiếp về nhà mà vòng vào trung tâm thành phố mua mấy loại trái cây khác nhau, cùng một thùng sữa tươi mang về.

Vừa vào cửa, Tần Thư Mặc liền nhìn thấy Tần Thư Hàm ngồi trước máy tính làm đủ loại động tác kỳ quái. Anh để đồ đạc xuống, sau đó mới khoa trương đứng bên mép giường nhìn.

“Nhìn cái gì chứ?” vừa thả lỏng hít thở, Tần Thư Hàm vừa nhìn Tần Thư Mặc đứng ở 1 bên.

“Em đang tò mò.” Tần Thư Mặc nói.

“Tò mò cái gì?” Tần Thư Hàm lau chùi mồ hôi ở trên trán nói: “Em đang tò mò là có phải chị bị sa vào môn phái tà đạo nào không, trời còn chưa tối đó, đã bắt đầu cúi lạy mặt trăng rồi?” Tần Thư Mặc cười nói.

“Em cút đi!” Tần Thư Hàm cầm chiếc gối mềm bên cạnh  quăng vào người của Tần Thư Mặc.

“Ha ha ha…” Tần Thư Mặc cười sáng lạn, đem sự lo lắng dưới đáy mắt giấu đi.

“Chị đây là đang tập yoga dưỡng thai đó! Em thì biết cái gì!” Tần Thư Hàm vuốt ve cái bụng tròn vo của mình liếc Tần Thư Mặc 1 cái, bắt đầu tuần cuối cùng của tháng 10 cái bụng của cô giống như được bơm khí mà to dần lên. Hiện tại chỉ cần không phải người mù liền có thể nhìn ra chuyện Tần Thư Hàm mang thai.

“Chị, tiếp theo chị tính làm thế nào?” Tần Thư Mặc lấy ấm trà chuyên dụng của anh đổ vào trong đó một ít hồng trà sau đó lại cho thêm 2 miếng chanh.

“Đi bước nào hay bước nấy thôi!” Tần Thư Hàm nhún nhún vai.

“......” Tần Thư Mặc muốn nói thêm vài câu gì đó, lại không biết nên bắt đầu từ đâu: “Chuyện ở trên trường chị tính khi nào thì nói với ba?”

“Đừng nha!” Tần Thư Hàm vội vàng nhắc nhở: “Chuyện chị mang thai sắp khiến ông ấy tức điên rồi, bây giờ lại cho ông ấy biết chuyện chưa chồng mà mang thai bị cho thôi việc, há chẳng phải khiến ông ấy lấy dao chặt cổ chị sao?” Tần Thư Hàm không khỏi nhớ tới lúc ấy biểu tình của ba Tần đầy căm phẫn liền cảm thấy không biết nói gì, cô dám khẳng định, nếu như cô sinh ra ở cổ đại, ba Tần nhất định sẽ bắt cô đem đi chồng lồng heo!

“Nhưng mà có thể giấu bao lâu chứ?” Tần Thư Mặc cau mày: “Kể từ lần đó ba của đứa trẻ này liền không xuất hiện thêm lần nào nữa đúng không!” Tần Thư Mặc vẫn còn nhớ bộ dạng khóc đến thật thương tâm của chị gái mình khi ngồi trước thang máy, anh nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng.

“Anh ấy không ở thành phố S.” Tần Thư Hàm từ trong miệng Tần Thư Mặc nghe thấy chuyện của Lục An Duy, vẫn còn cảm thấy khó chịu trong lòng: “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, em cũng không cần lo lắng cho chị! Đứa con này chị sẽ tự nuôi nấng nó khôn lớn!” Tần Thư Hàm vươn tay ra vuốt bụng của chính mình, vẻ mặt rất hạnh phúc: “Chị không lo lắng cuộc sống sau này như thế nào, chị có bản lĩnh, có học lực, cũng có tiền!” Tần Thư Hàm có thể nói là tự tin mười phần, cô hoàn toàn tin tưởng cô và đứa bé có thể sống rất tốt,
ngẩng đầu lên, Tần Thư Hàm nhìn Tần Thư Mặc: “Lại còn có đứa em trai tốt như vậy! Chị sợ cái gì chứ!”

“Chị, chị yên tâm, bất kể là đến khi nào em vẫn luôn ủng hộ chị!” vẻ mặt Tần Thư Hàm nghiêm túc.

“Cảm ơn.” Tần Thư Hàm yên lòng cười, sau đó một mảnh lo lắng bao trùm khuôn mặt: “Hiện tại chuyện chị lo lắng nhất chính là ba mẹ...”

“Bọn họ sẽ không bỏ qua như vậy đâu!” Tần Thư Mặc hoàn toàn hiểu sự lo lắng của Tần Thư Hàm.

“Không sai.” Tần Thư Hàm gật đầu: “Nhưng mà cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy thôi!”

“Chị, không sao, chị còn có em!” Tần Thư Mặc đi đến bên cạnh Tầm Thư Hàm vươn tay đặt lên vai cô: “Em sẽ là hậu thuẫn kiên cố của chị!”

“Phụt.” Tần Thư Hàm cười phụt một cái vươn tay vỗ vỗ bụng của Tần Thư Mặc.

“A...” Tần Thư Mặc bị đau cong lưng che đậy cái bụng của mình: “Chị, chị mưu sát em trai ruột à!”

“Lại còn nói làm hậu thuẫn của chị! Em vẫn nên suy nghĩ làm sao để ôm mỹ nhân về nhà đi!” Tần Thư Hàm cười trêu đùa: “Em với An Nhiên như thế nào rồi? Cũng đã cho em cơ hội tốt như vậy, em đừng có mà một chút tiến bộ cũng không có nhé!”

“......” Tần Thư Mặc lập tức khô héo, không sai, đích thực đây là cơ hội phi thường tốt, nhưng mà trước mắt thật sự vẫn là một chút tiến bộ cũng không có!

“Không phải chứ...” nhìn thấy biểu tình của em trai nhà mình, Tần Thư Hàm trực tiếp liền hiểu được: “Tiểu tử em không được à!” “Thật nhiều chuyện!” Tần Thư Mặc ngại ngùng đẩy mắt kính một chút, sau đó quay người ngồi lại vào bàn trà sau đó dùng nước đã đun sôi để pha hồng tra chanh.

“Chậc...” Tần Thư Hàm không khỏi tặc lưỡi, hai chị em bọn họ đụng phải vị đại tiên nào rồi! Đường tình duyên của người nào người nấy cũng đều không thuận lợi! Haizzz....

“Hắt xì...” Lục An Nhiên vươn tay xoa xoa cánh mũi, đang yên đang lành, dạo này thật sự có nhiều người thích nói xấu sau lưng cô!

“Sao vậy?” Hoàng Oanh hỏi.

“Không sao.” Lục An Nhiên phất phất tay, ngẩng đầu nhìn màu sắc của những chiếc lá đỏ rải khắp núi (thung lũng Hồng Diệp dịch theo tiếng Hán là Hồng Diệp Cốc, nhưng mà chữ Hồng này trong tiếng trung là màu đỏ, phấn hồng mới là màu hồng, ở đây mình muốn giải thích lý dó vì sao lại là lá đỏ nhé, haha...): “Nơi này thật sự rất đẹp nha!”

“Ừm!” Hoàng Oanh gật đầu: “Thật lãng mạn!”

“Đúng đó!” Phượng Lập Hành kéo tay Hoàng Oanh qua: “Đi, chúng ta qua bên kia xem thử!” vừa nói vừa cho Hoàng Oanh một đạo ánh mắt.

“Ừm!” Hoàng Oanh vừa nhìn liền hiểu, liền cùng với Phượng Lập Hành đi đến một nơi khác.

Mà tại chỗ này cũng chỉ còn lại Long Ngọc Tinh và Lục An Nhiên hai người đang từ từ tản bộ, không khí như vậy khiến Lục An Nhiên có chút ngượng ngùng, đặc biệt là từ sau khi biết Long Ngọc Tinh là... Gay, cô cảm thấy bản thân dường như là đã biết chuyện bí mật không nên biết. Mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy có chút buồn, một người đàn ông tốt như vậy, tại sao, tại sao đột nhiên lại xuất hiện khoảng cách rồi?

“Lục An Hổ không đến cùng sao?” Long Ngọc Tinh muốn kiếm một chủ đề nào đó để nói chuyện với Lục An Nhiên.

“Anh ấy cùng với Kỷ Linh đi tái khám rồi.” Lục An Nhiên nghe thấy Long Ngọc Tinh nhắc đến Lục An Hổ nhất thời trong lòng réo lên hồi chuông cảnh báo, Long Ngọc Tinh này có ý gì? Vì để phòng trừ chuyện ngoài ý muốn, Lục An Nhiên còn không quên nhấn mạnh: “Lục An Hổ đang hẹn hò với Kỷ Linh, ừm… cho nên… cho nên anh… anh vẫn là…” cùng với Phượng Hội trưởng hạnh phúc ở bên nhau dài lâu là được… đương nhiên nửa câu cuối cô thật sự không thể tìm được giọng điệu thích hợp để nói, liền mím mím môi nói: “Anh hiểu mà…”

“Anh không phải gay.” Long Ngọc Tinh vừa nghe thấy cách nói chuyện của Lục An Nhiên liền biết cô thật sự đã hiểu lầm: “Những cái đĩa hôm ấy em nhìn thấy là của Hoàng Oanh.”

“Ơ...” Lục An Nhiên ngẩn người: “Vậy à?”

Hai người chầm chậm đi bộ đến bên cạnh hồ trong thung lũng Hồng Diệp, ở đây rất nhiều người đang chụp hình làm kỷ niệm, cũng có rất nhiều người đang xếp hàng để tới lượt ngồi thuyền du hồ, đương nhiên cũng có rất nhiều người cầm mấy ảnh kỹ thuật số để lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ này, đang rửa ảnh cho những khách du lịch nơi đây. Trùng hợp hôm nay lại chính là hai ngày nghỉ cuối tuần, người đến thung lũng Hồng Diệp này cũng không ít.

Lúc này có 2 đứa trẻ đang đùa giỡn đuổi theo nhau chạy đến đây, 1 trong 2 đứa trẻ đó đụng vào người Lục An Nhiên, Lục An Nhiên lùi một bước để ổn định lại cơ thể, cậu bé đó nhìn thấy bản thân đụng phải người khác, cũng không cảm thấy sợ, làm cái mặt quỹ với Lục An Nhiên liền bỏ chạy.

“Đi thôi!” Long Ngọc Tinh nắm lay tay Lục An Nhiên: “Chúng ta đi ngồi thuyền đi!”

“Ơ...” Tay bị Long Ngọc Tinh nắm lấy, trong lòng Lục An Nhiên có cảm giác kỳ lạ, hiện tại cô cũng không thể xác định những lời lúc nãy Long Ngọc Tinh nói có mấy phần thật mấy phần giả, đối với chuyện anh có phải là gay hay không, Lục An Nhiên thật sự phi thường muốn làm rõ, liền gật gật đầu: “Ừm... được!”

Hai người xếp hàng hơn 1 tiếng rưỡi mới tới lượt lên thuyền, cả hai đi lên chiếc thuyền làm bằng gỗ, Long Ngọc Tinh ngồi bên mái chèo.

“Anh biết chèo thuyền?” Lục An Nhiên nhìn thấy chiếc thuyền đang lướt đi một cách êm ả trên mặt nước liền tò mò hỏi.

“Biết một chút.” Long Ngọc Tinh đang suy nghĩ làm sao để tiếp tục nói tiếp chuyện lúc nãy, anh có thể nhìn ra, Lục An Nhiên vốn không hề tin tưởng những gì lúc nãy anh đã nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện