Bên này.
Hai huynh đệ đưa Vân Hoàng lên xe ngựa, Tưởng Tuy nghiêng người sang: " Tưởng Chiêu, đệ đi tìm một cỗ xe ngựa khác.
""Được.
" Tưởng Chiêu vội vàng quay người rời đi.
Tưởng Tuy đem người đẩy ra, ánh mắt rơi vào trên thân của Vân Hoàng, giọng điệu kiên định: "Muội đã biết từ lúc nào? Còn muốn tiếp tục giấu diếm ca ca?"Vân Hoàng tự biết không thể gạt được vị đại ca thông minh này, đành phải nửa thật nửa giả mà nói: "Lần trước muội bệnh nặng, trong mơ hồ nghe thấy Vân Thanh ở bên tai muội nói chuyện, sau đó khỏi bệnh trông thấy trên tay nàng ta có ngọc bội của Vũ Văn Hằng, đáy lòng liền rõ ràng.
"Tưởng Tuy không phải người dễ bị lừa như vậy, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới Vân Hoàng là muội muội của hắn, nên sẽ không cố ý nói dối, hắn chỉ thương yêu sờ sờ đầu của nàng: "Là do các ca ca không chăm sóc tốt cho muội, để muội bị người khác ức hiếp.
"Vân Hoàng khoé mắt chua xót, nghẹn ngào nói: "Đại ca, muội muốn giải trừ hôn ước, nhưng huynh trở về đừng tìm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nói với người chuyện xảy ra hôm nay, muội sợ bọn họ sẽ trực tiếp xông tới Ngự Thư Phòng, đến lúc đó Ngự Sử đài nhất định sẽ vạch tội Tưởng Quốc Công phủ.
"Muốn nói cũng không thể là hôm nay.
Dù sao tin tức cũng sẽ nhanh chóng được truyền đến tai hoàng thượng, chờ ngài ấy biết, đến lúc đó nói cho ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng chưa muộn, khi đó Hoàng Thượng sẽ xử lý tốt mọi việc.
Tưởng Tuy hiểu ý tứ của Vân Hoàng, nếu Tưởng Quốc Công phủ đánh đòn phủ đầu, nhất định sẽ bị luận tội dĩ hạ phạm thượng, thậm chí còn có thể bị ấn lên bốn chữ "Ủng binh tự trọng", đến lúc đó cũng rất phiền phức.
(*Ủng binh tự trọng: trong tay nắm binh quyền, có ý đồ tạo phản)Phải biết những năm này Thánh Thượng hoàn toàn nhìn không vừa mắt Tưởng Quốc Công phủ, hắn cũng đã đề cập qua vấn đề này với tổ phụ và tổ mẫu, nhưng bọn họ chẳng để tâm đến, dù sao đến thế hệ của hắn đều chuyển hướng làm quan văn, không nắm binh quyền nên sẽ không tạo được uy hiếp đối với bên trên, đương nhiên, bọn họ cũng cho rằng Thánh Thượng nhất định sẽ hiểu được lòng trung thành của Tưởng Quốc Công phủ.
Những điều này hắn hiển nhiên có thể nghĩ tới, chỉ là không ngờ Vân Hoàng còn chưa đến tuổi trưởng thành, lại nghĩ được sâu xa như vậy.
Người muội muội này, thật sự đã thay đổi.
Vân Hoàng bĩu môi, đẩy đẩy ống tay áo Tưởng Tuy, làm nũng nói: "Đại ca, huynh nhìn muội như vậy làm gì?"Tưởng Tuy cưng chiều sờ một cái vào đầu lông mày của Vân Hoàng, là hắn đã suy nghĩ nhiều: "Không có việc gì, muội muội càng ngày càng dễ nhìn.
""Đại ca, huynh nói điều này không phải là đang nói nhảm sao?" Tưởng Chiêu sau khi tìm được xe ngựa vội vàng trở về, miệng như rót mật, lời nói đặc biệt êm tai: "Muội muội của ta phải dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành mới có thể diễn tả được.
"Biết Tưởng Chiêu đang muốn làm nàng vui vẻ, Vân Hoàng cười thành tiếng: "Nhị ca của ta cũng phải dùng bốn chữ ngọc thụ lâm phong mới có thể diễn tả được.
""Phải không!" Tưởng Chiêu sờ sờ mặt, vô cùng tự luyến, hướng tới những nữ tử trên đường nháy mắt mấy cái: "Vẫn là muội muội của ta có mắt nhìn!""Không còn sớm nữa, muội muội nên trở về đi.
" Tưởng Tuy giọng nói nghiêm túc.
Tưởng Chiêu từ trước đến nay đều nghe lời đại ca răm rắp, nên lập tức nhường đường, phân phó mã phu đánh xe thật tốt, lúc này mới phất tay với Vân Hoàng: "Muội muội, hẹn gặp lại tại cung yến!"Sau khi Vân Hoàng rời đi, hai huynh đệ mới ngồi xuống, xe ngựa chậm rãi chuyển động.
Tưởng Tuy nhắm mắt lại: "Chuyện hôm nay, sau khi trở về, dù là nửa chữ cũng không được nhắc đến với người trong nhà.
Nghe xong lời này, Tưởng Chiêu trực tiếp bùng nổ: "Đại ca, họ ức hiếp muội muội chúng ta như vậy, tại sao lại không được nói với người trong nhà, họ rõ ràng không nể mặt Tưởng Quốc Công phủ chút nào, huynh có phải đọc sách đến lú lẫn rồi phải không? Ngay cả muội muội của mình cũng không giúp sao? Cho dù hắn có là Tam Điện Hạ, vậy thì đã sao, giang sơn của Tây Tấn vẫn còn cần đến chúng ta trấn thủ!"Tưởng Tuy mở mắt ra, khẽ liếc nhìn Tưởng Chiêu đang tức giận, Tưởng Chiêu ý thức được mình đã nói sai, liền im lặng.
.
.
Hắn ngốc nhưng đại ca cũng sẽ không ngốc!"Đại ca, huynh mau nói một chút đi, nói cho đệ biết nguyên nhân.
" Tưởng Chiêu khẩn cầu.
"Hai ngày nữa đệ sẽ biết, tất cả những điều này là do muội muội phân phó, đệ chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là được.
" Tưởng Tuy dừng lại một chút, sau đó nói: "Còn có, câu vừa rồi đệ nói sai rồi.
"Tưởng Chiêu đoán không được ý tứ, liền vò đầu bứt tai: "Sai chỗ nào? Không sai.
"Tưởng Tuy không để ý hắn nữa, cũng