Trong xe ngựa, Vân Hoàng khẽ nhắm mắt lại.Thúy Trúc nhìn chằm chằm nàng với vẻ ngưỡng mộ: tiểu thư thật sự là lợi hại, đơn giản mấy câu liền có thể cùng cửa hàng tơ lụa lớn nhất kinh thành hợp tác, đây là điều mà trước kia nàng ta chưa bao giờ dám nghĩ đến, ba phần lợi nhuận, sẽ có bao nhiêu ngân lượng!Mặc dù tiểu thư không thiếu tiền, nhưng đây là cuộc làm ăn đầu tiên của tiểu thư, ý nghĩa rất lớn, chỉ là, nàng ta cũng không hiểu tại sao tiểu thư lại làm như vậy, nhưng việc gì tiểu thư làm nhất định là đúng, nàng ta phải ủng hộ nó!Vân Hoàng búng tay vào trán Thúy Trúc: "Nhìn cái gì đấy?"Thúy Trúc bóp bóp bả vai nàng: "Nhìn cô nương này, cô nương thật xinh đẹp."Vân Hoàng buồn cười, tâm tình rất tốt: "Vậy ta gả cho ngươi?"Cả khuôn mặt Thúy Trúc đỏ bừng, một lúc sau mới nhìn về phía Vân Hoàng đang cười nửa miệng:"Tiểu thư, người lại trêu ghẹo nô tỳ.""Không có." Vân Hoàng nghiêm túc, mặt Thúy Trúc đỏ bừng, cúi đầu xuống, không để ý tới nàng nữa, không thể nói lý được với nàng!Thế nhưng, mặt nóng quá.
.
.Vân Hoàng nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười ranh mãnh, e rằng Lý thị bên kia đã làm loạn cả lên rồi.——Vừa xuống xe ngựa, đã có người tới đón, là Hứa ma ma bên cạnh của Lý Thị, sắc mặt tối sầm, giọng nói lạnh lùng chán ghét: "Đại tiểu thư, người đã về.
Mời người lập tức theo nô tỳ đến thư phòng của lão gia."Vân Hoàng cố ý hỏi: "Hứa ma ma, nhưng phụ thân tìm ta có việc gì?"Hứa ma ma hận đến mức nghiến răng, âm dương quái khí nói: "Có chuyện gì, đại tiểu thư đến sẽ biết, cần gì phải hỏi một hạ nhân như nô tỳ."Cách đó không lâu, Vân Thanh được Vũ Văn Hằng đưa về phủ, bộ dạng thê thảm kia dù cho ai nhìn cũng đều phải rơi lệ, huống chi Hứa ma ma là người đã nhìn nàng ta lớn lên từ nhỏ, lại càng nóng lòng hơn, biết được kẻ cầm đầu là Vân Hoàng, nên bà ta vẫn luôn chờ ở đây.Vân Hoàng lười biếng nói: "Hứa ma ma vậy mà cũng biết mình là hạ nhân."khóe miệng Hứa ma ma giật giật, cuối cùng cũng nhịn xuống cơn nóng giận nhất thời, Vân Hoàng của hiện tại không phải là người có thể dễ dàng bị bắt nạt như trước đây, bà ta tuyệt đối không được để cho nàng nắm cán lúc này:"Nô tỳ quá phận, mong đại tiểu thư bỏ qua cho."Vân Hoàng cùng Thúy Trúc đi về phía trước : "Hứa ma ma là lão nhân bên cạnh Lý di nương, lời nói và hành động đều đại biểu cho di nương, về sau, nói chuyện nên dùng nhiều đầu óc một chút, để tránh liên lụy cho chủ tử của ngươi."Hứa ma ma đáy mắt hiện lên hằn học:"Nô tỳ đã ghi nhớ."Con nhãi ranh, đợi chút nữa xem ngươi phách lối thế nào!"Phanh —— "Vừa tới thư phòng, một cái tách trà trực tiếp bay ra, lướt qua váy của Vân Hoàng rồi đáp xuống chân nàng, hai mắt nàng lập tức tối sầm, không nói lời nào.Vân Bách sắc mặt tái nhợt, cầm ấm trà trên bàn ném thẳng vào người nàng.Vân Hoàng đứng im tại chỗ, không tránh không né, lạnh lùng nhìn về phía ông ấy."Bịch —— "Thúy Trúc chạy đến, đem Vân Hoàng ngăn lại phía sau lưng, nước trong ấm trà lập tức vẩy lên trên người nàng ta, nóng bừng một mảng, làn da nàng ta ửng đỏ, trán ứa máu, đau đớn chảy nước mắt, ngay lập tức nhìn về phía Vân Hoàng, lo lắng hỏi:"Tiểu thư, người không sao chứ?"Đáy mắt Vân Hoàng co rút lại, đem Thúy Trúc kéo sang một bên: "Không có việc gì.""Nghịch nữ!"Vân Bách nhìn thấy có người chắn, mặt mũi tối sầm xông tới, giơ tay chuẩn bị tát nàng.Vân Hoàng trong mắt nổi lên tia máu, trừng mắt nhìn Vân Bách, không cam lòng yếu thế: "Không biết phụ thân vì sao lại tức giận như vậy, đến cả nhi nữ mà người cũng muốn động thủ!"Bị nói như thế, Vân Bách trong lòng ngơ ngác, cơn giận dữ vơi đi một nửa.Lý Thị thấy tình hình không ổn, tận dụng thời cơ: "Vân Hoàng, ngươi không thừa nhận lỗi lầm cũng không sao, chúng ta không trách ngươi, nhưng ngươi lại không biết phép tắc lớn nhỏ, ở đây quát mắng lớn tiếng, phụ thân ngươi đau lòng biết chừng nào."Vân Hoàng cười lạnh: "Xin hỏi di nương, ta làm sai chỗ nào?"Lý Thị đáy mắt hiện lên mấy phần oán hận: "Thanh nhi được đưa về, cả người đều là thương tích, nói là do Hoàng tỷ gây ra, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, đại phu nói Thanh nhi có nội thương nghiêm trọng, thân thể nhiều chỗ bị gãy, Vân Hoàng, sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?Cơn giận vừa hạ xuống lại bị vài ba câu nói của Lý thị mà ngoi lên, Vân Bách nghĩ đến tình trạng thê thảm của Vân Thanh, lửa giận trong mắt càng thêm nồng đậm.Cũng vào lúc này,