“Vân Phàm, bọn họ nói chuyện có phải quá lâu rồi không?” Vương Hiểu có chút khó chịu, đặc biệt khi nhìn về phía Tần Hiên ánh mắt càng thêm không tốt.Hắn cũng là học sinh lớp 12, trong nhà có một người làm cục trưởng, lúc trước cũng từng theo đuổi Mục Tuyết Nhi, cuối cùng lại để tới tay tên Tần Hiên nghèo kiết xác này, làm hắn vô cùng bực bội.Dù ai cũng biết được là bởi vì Mục Tuyết Nhi cùng Tiêu Vũ đánh cược.
Nhưng vẫn khiến Vương Hiểu có ác cảm với Tần Hiên, vẫn luôn xem Tần Hiên không vừa mắt.Lục Vân Phàm cũng hơi nhíu mày, hắn bước tới, ôn nhã cười: “Tiêu Vũ!”Tiêu Vũ cau mày không để lại dấu vết, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì?”Lục Vân Phàm cười nhạt, mắt nhìn Tần Hiên, nói: “Tần Hiên, ngươi làm sao vào được Thanh Thủy sơn trang? Không phải là lẻn vào chứ?”Tiêu Vũ cùng Hà Vũ ngây ra, bỗng nhiên phản ứng lại.Lần này chính là tụ hội của các đại thế gia ở Tĩnh Thủy, ngay cả những người giàu có quyền quý đều không có tư cách bước vào Thanh thủy sơn trang.Tần Hiên, là vào bằng cách nào?“Đúng vậy, Tần Hiên, sao cậu vào được nơi này?” Hà Vũ cũng rất kinh ngạc, nàng là đi cùng Tiêu Vũ, cho nên không chú ý tới vấn đề này.Thanh Thủy sơn trang bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, bên trong toàn là những đại nhân vật có thân phận cực kỳ tôn quý, Thanh Thủy sơn trang nếu có nửa điểm lơi lỏng, để người ngoài xông vào làm ảnh hưởng đến những đại nhân vật này, ngày hôm sau chắc Thanh Thủy sơn trang cũng phải đóng cửaMột mình Tần Hiên làm sao vào được? Hắn không quyền không thế, điểm này Hà Vũ càng biết rõ.Ánh mắt Tiêu Vũ dừng trên người Tần Hiên, cũng không khỏi trầm mặc.Nàng cũng không cho rằng Tần Hiên sẽ đi vào với thân phận của mình, cho dù là Mạc Vân Long cũng không có tư cách tiến vào lần tụ tập này.Nàng từng thấy qua thân thủ của Tần Hiên ở Tụ Vân Hiên, bằng vào thân thủ của Tần Hiên thân muốn vào trong Thanh Thủy sơn trang cũng không có vấn đề.Chẳng lẽ, hắn thật là lẻn vào?Tần Hiên cười nhạt, đối mặt với chất vấn của Lục Vân Phàm hắn cũng không để bụng.“Có người mời ta tới.”“Mời ngươi?”Vương Hiểu cũng lại đây, giống như nghe được trò cười lớn nhất thiên hạ.Người nơi này đều có thân phận gì? Đây chính là thế gia, nghe nói lần tụ hội này, Mạc gia Đại lão thái gia cũng tự mình đến, đủ để chứng minh tầm quan trọng của lần tụ hội này cao quý cỡ nào.Có người mời Tần Hiên? Tùy tiện một vị ở nơi này, cũng đều khiến cho Tần Hiên phải nhìn lên.“Có người mời ngươi, ngươi đùa à, ngươi có biết những người tới đây đều là người nào không?” Vương Hiểu cười nhạo không thôi, “Ngươi cho rằng ngươi là ai hả?”Lục Vân Phàm cũng khẽ lắc đầu, cười nói: “Tần Hiên, nếu là ngươi lẻn vào, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng ra ngoài thì hơn.
Mọi người đều học cùng trường, đến lúc đó ngươi bị ném ra, mặt mũi chúng ta cũng khó coi.”Hà Vũ cũng khẩn trương lên, Tần Hiên dù gì cũng coi như là ca ca của nàng, nếu như bị ném ra, mặt mũi nàng cũng mất hết“Tần Hiên, rốt cuộc ngươivào bằng cách nào?” Hà Vũ khuôn mặt đỏ lên, “Đừng nói ngươi thật sự lẻn vào.”Tần Hiên hờ hững liếc nhìn Lục Vân Phàm, cũng không thèm để ý, cầm một ly rượu đỏ lên nếm thử.Le Pin, loại rượu được dịch là Lipeng trong tiếng Trung Quốc, có hương vị êm dịu, so với thương hiệu rượu vang đỏ lớn nhất thế giới, Romanee Conti, nó có vẻ kém tôn quý hơn một chút, nhưng đã rất hiếm có ở thành phố Tĩnh Thủy.Một ly, phỏng chừng cũng phải mấy vạn.Lục Vân Phàm nhìn thấy Tần Hiên dám làm lơ chính mình, sắc mặt dần trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tần Hiên, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! ta là có ý tốt nhắc nhở ngươi, có vài chỗ, không phải ngươi có thể tới.”Vương Hiểu càng cười lớn hơn, nói: “Vân Phàm, tâm địa ngươi quá tốt rồi, nếu là ta, đã sớm đem hắn ném văng ra ngoài!”Ánh mắt Tần Hiên dừng trên người Vương Hiểu, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Vương Hiểu cảm thấy thân thế run lên, một cổ khí lạnh thấu xương xâm nhập vào trong da thịt, nhịn không được lui về sau một bước, da gà đều nổi lên.“Ngươi…… Ngươi dám trừng tôi?” Vương Hiểu chợt giận dữ, căng da đầu quátNhững người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên này, xa xa một đám người thế gia lớn tuổi hơi nhíu mày.“Lão Lục, đây là cháu trai anh? Hình như hắn đang cùng ai phát sinh mâu thuẫn.” Một ông lão tóc bạc phơ cườiỞ trước mặt hắn, một gã tóc hơi bạc, lão giả có chút phúc hậu chính là Lục lão gia tử của Tĩnh Thủy, Lục Trường Canh.Lục Trường Canh cười nhạt: “Tuổi trẻ khí thịnh, có thể lý giải, nhớ trước đây ngươi với ta cũng không phải nháo đến long trời lở đất.”Nhớ tới những năm tháng ngày xưa, Lư Tuyết Hải không khỏi thở dài một tiếng: “Đúng vậy, bất quá hiện tại, ta không so được với ngươi.
Lục gia chiếm cứ hơn một nửa cổ phần của tập đoàn thương mại ở Tĩnh Thủy, ta hiện tại chỉ có thể ở nhà dưỡng lão.”Lục Trường Canh không nhịn được mà bật cười, lắc đầu nói: “Lão Lư, lời này của ngươi mà để Đổng thị trưởng nghe