Hồ Ly Bán Tỉnh rất nhanh cảm thấy không chống nổi, Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm tấn công quá mãnh liệt. Từng đoàn từng đoàn ngoạn gia hung hăn thọc sâu vào phòng tuyến của Thần Thánh La Mã Đế Quốc. Đánh lui được một lớp thì lớp khác lại tràn lên, vô cùng vô tận. Làm cho sâu trong lòng hắn nổi lên cảm giác bất lực.
" Mịa! Phá Thiên với Dạ Phá Thần Côn không biết cho chúng uống thuốc gì mà chúng lại điên cuồng liều mạng như vậy." Hồ Li Bán Tỉnh mắng.
Một đoạn lại một đoạn phòng tuyến bị phá.
Hồ Li Bán Tỉnh tranh thủ thời gian triệu tập binh lực phía sau bù lên. Chia đều mỗi phút ít nhất có mấy trăm ngoạn gia ngã xuống. Nếu Ngưu Nhân Bộ Lạc không đến kịp, bọn họ cũng xong đời.
Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm hò hét xông lên. Ngoạn gia Thần Thánh La Mã Đế Quốc cũng giết đến đỏ mắt, mặc kệ tiêu hao. Họ kiên trì ngăn cản bước tiến của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, không chút nào chùn bước.
"Tốt, Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm cũng chả có gì đặc biệt, chúng ta lấy một địch hai mà vẫn giết bọn chúng như ngóe."
"Lão đại, ta thịt được hai mươi ba mạng. Dư chuẩn vào kỵ sĩ đoàn rồi!"
"Các huynh đệ cố gắng lên. Đánh lui được Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, coi coi từ nay về sau đám nhóc này còn dám xem thường chúng ta hay không".
Các ngoạn gia của Quang Minh Thánh Diễm, Khải Hoàn Đế Quốc, Thần Thánh La Mã Đế Quốc, thậm chí của Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không phải huyết hải thâm thù gì, có một số người còn có giao tình bí mật với nhau. Họ đánh nhau cũng là vì công hội của mình. Không ai rảnh đến mức đem thù hận của công hội biến thành hận thù cá nhân. Nhưng mà có một điều có thể xác định, vinh quang của công hội là của bọn họ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Bìa rừng Hoàn Hôn đã trở thành một bải chiến trường, quy mô trận chiến càng lúc càng lớn.
Đang lúc Hồ Li Bán Tỉnh đau khổ chèo chống, sắp không chống nổi thì Ngưu Nhân Bộ Lạc từ mặt đông chiến trường càn vào, bọn họ vây chặt sau lưng Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, cuồn cuộn tràn lên như thủy triều dân.
"Các huynh đệ! Giết! Đồ sát Quang Minh Thánh Diễm và Khải Hoàn Đế Quốc!"
Ba vạn ngoạn gia của Ngưu Nhân Bộ Lạc thế như chẻ tre phóng tới Quang Minh Thánh Diễm và Khải Hoàn Đế Quốc, tiếng gào thét vang vọng trời xanh.
Các ngoạn gia ở mặt đông trận doanh của Quang Minh Thánh Diễm và Khải Hoàn Đế Quốc cảm giác được mặt đất chấn động. Ngay sau đó, vô số ngoạn gia Ngưu Nhân Bộ Lạc xuất hiện xa xa, như một đàn kiến khổng lồ, tràn tới ào ạt tựa lũ quét, thế không thể đỡ.
Bọn họ hoảng sợ ra mặt, nếu như Ngưu Nhân Bộ Lạc xông tới đây, bọn họ chết chắc.
"Đường Nghiêu, nhắc các đạo tặc chuẩn bị nhặt trang bị rơi dưới đất!" Nhiếp Ngôn dặn dò.
"Yên tâm, ta nói rồi, bảo đảm lụm sạch không chừa một món!"
Dùng khí thế này trùng kích xuyên qua trận doanh Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm tuyệt đối không thành vấn đề, một mực càn qua như vầy, bọn họ có thể thu hoạch vô số trang bị, nhất là hiện tại rất nhiều ngoạn gia Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm đã hồng danh.
Bình thường, nếu ngoạn gia hồng danh bị rớt trang bị, công hội sẽ bổ sung lại đầy đủ, sau đó còn ban thưởng thêm, đền bù hậu hĩnh.
Nhiếp Ngôn nghĩ thầm, cho dù không cách nào làm cho Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm thương gân động cốt, cũng phải cấp cho bọn chúng một ít thương tổn!
Oành!!!! Các chiến sĩ Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng Khải Hoàn Đế Quốc, Quang Minh Thánh Diễm đụng nhau tóe lửa. Đi đầu là các loại thuẫn giáp chiến sĩ như Thôi Xán Đao Quang, Dịch Diễn... Bọn họ quơ đại kiếm, ào ào xông vào trận doanh của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, bắt đầu mạnh mẽ xung kích.
Trên bầu trời, buff Thần Thánh Lực Lượng ào ào phóng xuống, bao trùm năm sáu trăm chiến sĩ đi đầu, lập tức khiến thuộc tính của họ bạo tăng.Mấy cha này càng thêm hung mãnh.
"Mịa, quá đã, đây là buff gì thế!"
"Lực lượng tăng mạnh, quá phê".
Bình thường, những chiến sĩ này chỉ có thể tạo ra một hai trăm điểm sát thương, giờ thì sát thương lên tới hai ba trăm điểm, chém người như chém dưa thái rau. Mấy cha damage khủng thì càng khỏi phải nói.
Phạm vi to lớn như thế, còn là cao cấp ma pháp! Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua trận doanh Ngưu Nhân Bộ Lạc liền chú ý đến một người mặc mục sư bào màu trắng, Quang Minh mục sư. Là hắn!
Người kia không phải ai khác ngoài Hắc Sắc Thiên Đường. Xem ra hắn đã thực hiện lời hứa, bắt đầu chính thức trở thành người của Ngưu Nhân Bộ Lạc, tham gia công hội hoạt động. Skill vừa rồi Hắc Sắc Thiên Đường thi triển chính là mục sư hệ Thánh Đường ma pháp: Trác Lượng Chúc Phúc.
Ngưu Nhân Bộ Lạc giống như một con mãnh thú cắn xé trận tuyến của Quang Minh Thánh Diễm và Khải Hoàn Đế Quốc. Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm liên tiếp bại lui, nhưng tốc độ lui lại căn bản không sánh kịp tốc độ tiến lên của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
"Ngưu Nhân Bộ Lạc vô địch!"
Trận Doanh Ngưu Nhân Bộ Lạc phát ra trận trận tiếng hô. Khí thế ngút trời. Ngoạn gia Quang Minh Thánh Diễm và Khải Hoàn Đế Quốc sợ đến xanh cả mặt. Khí thế của họ bị áp chế. Ngẫu nhiên còn vài người cố gắng chống cự nhưng cũng rất nhanh bị Ngưu Nhân Bộ Lạc đập cho về thành.
"Giết". Tay Đường Nghiêu phừng phừng hỏa diễm, một hit* một mạng, level** hắn quá cao, pháp thương khủng bố, có rất ít người đỡ được một hit* của hắn.
*hit: thuật ngữ game online, có thể hiểu một hit là một đòn, một hit một mạng là một đòn một mạng.
Nhiếp Ngôn một đường đơn thương độc mã xông vào phía sau trận doanh mục sư của Quang Minh Thánh Diễm, Khải Hoàn Đế Quốc. Hắn không ngừng vung đao, tựa như một tử thần, thu gặt lấy sinh mạng các mục sư này, lực sát thương khủng bố làm cho lòng người lạnh lẽo.
Mục sư là điểm trí mạng của công hội, phụ cận họ ít nhất có mấy trăm chiến sĩ và pháp sư hộ vệ. Hắn vào bằng cách nào?
Trong một sát na, vô số ma pháp nhắm xung quanh Nhiếp Ngôn phóng tới.
Từng đạo ma pháp oanh kích lên người hắn. Hoa lửa tung tóe. Trên đầu hắn liên tiếp
hiện lên thương tổn trị số.
Nhưng level** của Nhiếp Ngôn quá cao, level** ba mươi lăm, mấy pháp sư này cao nhất cũng mới tới level** hai mươi bốn, chênh lệch hơn mười level, nếu không đeo các trang bị có thuộc tính bỏ qua đẳng cấp, vậy chỉ là gãi ngứa. Với lại Nhiếp Ngôn mặc nguyên bộ Thiên Hành Sáo Trang, phòng ngự rất cao, thương tổn trị số bọn hắn tạo ra rất khó vượt qua hàng đơn vị.
*Level: thuật ngữ game online, có thể hiểu là cấp, cấp độ, 1 level có thể hiểu là 1 cấp. Thường thì trong game online hay dùng level hơn là cấp nên bắt đầu từ chương này, nếu ko bị phản đối dử quá thì mình sẽ để là level luôn.
Nhưng mà công kích dày đặt kiểu này làm HP Nhiếp Ngôn rất nhanh vơi hết một nửa, hắn uống một lọ phục hồi HP loại trung, HP nhanh chóng đầy cây
Đứng ở chỗ cao, Phá Thiên phát hiện tình huống bên kia dường như không đúng. Chỉ có một tên đạo tặc xông vào trong mục sư trận doanh liền làm thịt hai ba mươi mạng. Để ý kĩ mới thấy chính là cừu gia của hắn, Cuồng Tặc Niết Viêm. Hắn nổi điên lên gọi: "Chó Teo Tóp, dẫn một đội đạo tặc tới làm thịt Niết Viêm cho ta! Hừ! Cuồng Tặc Niết Viêm, ta muốn coi coi ngươi giỏi cỡ nào!"
Mười mấy đạo tặc thẳng hướng Nhiếp Ngôn tiềm hành tới!
Nhiếp Ngôn luột thêm năm sáu mạng mục sư. Bởi vì có hắn, các mục sư không cách nào an tâm trị liệu. Thiếu khuyết sự trị liệu của mục sư, các chiến sĩ Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm dễ dàng "hy sinh".
Ngưu Nhân Bộ Lạc tắm rửa thánh quang, hè nhau xông tới.
Đạo tặc của Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng bắt đầu hành động. Nhất Chuy Đính Ước, Sun bắt đầu dẩn anh em tập kích pháp sư, bọn họ đều là tinh anh, chiến lực phi phàm, những pháp sư này lập tức bị diệt một mảng lớn, hỏa lực phóng vào Nhiếp Ngôn nhanh chóng giảm xuống.
Nhiếp Ngôn thấy được một thân ảnh quen thuộc. Hắn tiến vào trạng thái tiềm hành, tiến về phía đó, khóe miệng lộ ra một tia tiếu dung.
Chó Teo Tóp đang tiềm hành tiến tới thì thấy kiểu cười của Nhiếp Ngôn, tim hắn bỗng đập mạnh, da đầu tê dại. Hắn đánh với Nhiếp Ngôn cũng không phải lần một lần hai, cơ hồ mỗi lần đều là thảm bại, điều này làm cho tâm lý hắn có một điểm đen. Mặc dù bên người có rất nhiều đồng đội tinh anh yểm trợ, hắn vẫn không cảm thấy an toàn, động tác trở nên cứng ngắc. Phảng phất như lực lượng toàn thân bị hút hết ra.
Nhiếp Ngôn quay đầu nhìn về hướng Chó Teo Tóp đang tiềm hành, tập trung vị trí của hắn. Ánh mắt Nhiếp Ngôn phát ra một đạo thần quang, Chân Thật Chi Nhãn!
Nhiếp Ngôn bỗng thấy một thân ảnh mơ hồ. Hắn lập tức tiềm hành, tiến về phía Chó Teo Tóp.
Tự nhiên thấy quanh mắt Nhiếp Ngôn nổi gân xanh, y như ác ma, Chó Teo Tóp hoảng hốt, hắn thoáng chớp mắt, Nhiếp Ngôn đã biến mất, hắn cảm thấy như đang bị tử thần sờ gáy, tay siết chặt lấy trủy thủ, chuẩn bị đón đánh. Nhưng chưa kịp làm gì thì sau lưng hắn thoáng xuất hiện một tia lạnh lẽo. Đã muộn rồi!
Thật nhanh! Thật đáng sợ!
Nội tâm Chó Teo Tóp bay lên một tia tuyệt vọng cùng bất lực. Nhiếp Ngôn quá mạnh! Cái loại tuyệt vọng cùng bất lực này sẽ trở thành rào cản tiến giai lớn nhất của hắn trong tương lai, cho dù sau này hắn có tiến giai, cũng không cách gì làm đối thủ của Nhiếp Ngôn, bởi vì Nhiếp Ngôn đã triệt để phá hủy lòng tự tin của hắn.
Nhiếp Ngôn thi triển Tử Vong Vũ Bộ, trong lúc Chó Teo Tóp còn chưa kịp làm ra phản ứng gì đã vượt qua bên cạnh, cho hắn ăn một phát Chấn Kích.
Chó Teo Tóp lâm vào trạng thái choáng váng.
"Trời, cản hắn lại!" Một đám đạo tặc xung quanh phát hiện Nhiếp Ngôn đánh hôn mê Chó Teo Tóp liền phát động tấn công.
Không đợi bọn họ bổ nhào vào, Nhiếp Ngôn tung ra một phát Đâm Sau Lưng. Sau đó hắn nhanh chóng kê chủy thủ vào cổ Chó Teo Tóp, hàn quang chớp động. Bôi Hầu! Máu xịt tùm lum.
Chó Teo Tóp nằm ngay đơ cán cuốc!
Nhiếp Ngôn thi triển Âm Ảnh Vũ Bộ, biến mất tại chỗ.
Khi đám đạo tặc nhào tới thì chỗ đó đã trống trơn, không thấy tung tích của Nhiếp Ngôn đâu hết. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, một trận lạnh lẽo trong lòng dân lên, lúc này bọn họ mới biết được, tại sao cái đám trên mạng lại gọi Niết Viên là Cuồng Tặc. Niết Viên quả là danh bất hư truyền, bọn họ so với Niết Viên quả là quá chênh lệch.
Hai ba trăm mục sư bị bọn người Nhiếp Ngôn, Nhất Chuy Đính Ước, Sun tàn sát te tua, chỉ còn lại có một đống thi thể lớn. Các chiến sĩ Ngưu Nhân Bộ Lạc tràn vô rất nhanh, đập cho phụ cận Khải Hoàn Đế Quốc, Quang Minh Thánh Diễm thành trụi lủi.
Đường Nghiêu liếc qua sổ sách, mặt mày vui mừng, bởi vì Ngưu Nhân Bộ Lạc càng đánh sâu vào trong thì đạo tặc phía sau càng lụm được nhiều trang bị rơi rớt. Ít nhất cũng tám ngàn bộ. Ngoài những trang bị phải bổ sung lại cho các huynh đệ bị die rớt ra thì còn dư lại tới năm sáu ngàn bộ.