“Nó là vật phẩm được Vong linh pháp sư sử dụng, còn gọi là vật phẩm môi giới để gọi hồn. Có Chiêu hồn đầu lâu, Vong linh pháp sư có thể gọi về một số Vong linh sinh vật.” Đa Đa giải thích thêm.
Nhiếp Ngôn liền bừng tỉnh, một Vong linh pháp sư có vật phẩm môi giới có thể gọi về một vài Vong linh sinh vật thì một nhóm Vong linh pháp sư có thể tạo nên một Vong linh quân đoàn. Vật phẩm như vậy đương nhiên sẽ được tìm mua khắp nơi, tỉ lệ rớt càng thấp thì càng có giá. Xem ra cái Chiêu hồn đầu lâu của Nhiếp Ngôn cũng thuộc loại khá mạnh.
Đa Đa đưa ra cái giá cũng không tồi, Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút liền bán cho hắn. Thật ra kiếm thêm được một khoản cũng ngon, nhưng tốt nhất là có thể đổi được một vài trang bị có ích.
“Ngươi có hàng nào ngon ngon không, đổi lại cho ta 1, 2 kiện đi.” Nhiếp Ngôn hỏi Đa Đa. Thiên Sứ Trụy Lạc cũng là công hội lớn, trang bị Á Truyền kỳ chắc cũng không ít.
Đa Đa cũng hiểu ý Nhiếp Ngôn, làm hội trưởng của một công hội lớn, bọn họ cũng không để ý 2, 3 vạn kim tệ. Cái bọn họ cần nhất là trang bị ngon để tăng thực lực của công hội lên. Đa Đa suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chỗ ta có một hộ thủ Á Truyền kỳ của pháp sư, người phe thiện lương có thể sử dụng. Ngươi xem thử xem được không?”
Một lát sau, liền có một người đem cái hộ thủ tới.
Áo Khoa Phỉ tri thức hộ thủ (Á Truyền kỳ): yêu cầu trí lực 529.
Miêu tả vật phẩm: Áo Khoa Phỉ là một Chú ngôn sư vô cùng uyên bác, đã học qua rất nhiều chủng loại ma pháp, đây là hộ thủ hắn đã từng sử dụng.
Thuộc tính: Phòng ngự 336 – 369, Ma lực +32, Trí lực +58, +10% tăng phúc tất cả loại ma pháp. Mang vào tăng thêm kỹ năng Quang Minh Chú Thuật.
Quang Minh Chú Thuật: nguyền rủa địch nhân, khiến chúng rơi vào trạng thái hỗn loạn 3 giây, sau đó còn bị suy yếu. Thời gian cooldown: 3 tiếng.
Sinh Mệnh Hủ Thực: nguyền rủa địch nhân khiến địch nhân rơi vào trạng trái bị ăn mòn, -20% phòng ngự, mỗi giây mất một lượng HP nhất định tính theo % Trí lực của bản thân pháp sư. Thời gian cooldown: 3 tiếng.
Hạn chế: không.
Nhiếp Ngôn trả giá với Đa Đa một chút, dùng cái hộ thủ này cùng với 1 vạn 3 kim tệ hắn mới chịu đổi cái Chiêu hồn đầu lâu.
“Vậy 5 ngày sau chúng ta gặp lại.” Đa Đa cười.
“Được.” Nhiếp Ngôn gật đầu.
Hai người chém gió một hồi, sau đó Đa Đa đi ra ngoài trấn chỉ đạo đoàn đội đối phó với Lĩnh chủ biến dị level 60 kia.
Còn Nhiếp Ngôn thì lại yên ổn ngồi chơi trong tửu quán chờ Hắc Ám Truyền Tống Môn mở ra. Hắn đau đầu nhìn qua Nanh độc của Phỉ Na Tư trong ba lô. Hiện tại hắn không có cách nào lấy nó ra, bên ngoài nó dính đầy kịch độc, chỉ nó thể ngồi ngắm ba lô tự sướng thôi.
Nanh độc của Phỉ Na Tư: vật phẩm nhiệm vụ. Vật phẩm thông linh, chuyển hóa 30% công kích của người sở hữu thành thương tổn độc tố.
Hắn không hiểu bốn chữ “vật phẩm thông linh” này lắm, chỉ cảm thấy nó mang hơi thở vô cùng tà ác. Thuộc tính của nó cũng rất kinh người, sát thương hiện tại của Nhiếp Ngôn khoảng hơn 1600, 30% là khoảng trên dưới 500. Mà 500 này còn là sát thương độc tố, bỏ qua mọi loại giáp, chỉ liên quan đến kháng độc của đối phương. Theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn, thành phần sát thương trong công kích càng đa dạng thì khi gặp mấy sinh vật cấp SS trở lên, sát thương gây ra càng cao. So với việc chỉ tăng công kích đơn thuần, thì tăng thành phần sát thương càng ngon hơn.
Nhiếp Ngôn nhìn qua bảng nhiệm vụ một chút.
Tiến độ nhiệm vụ: tìm kiếm Phỉ Na Tư chi nhãn, vật phẩm thông linh: 1/3.
Xem ra nhiệm vụ bây giờ mới bắt đầu!
Nhiếp Ngôn thoáng nhìn qua Tinh hồn đang lơ lửng xung quanh hắn, xem ra sau này phải bỏ thời gian tìm mấy món vật phẩm thông linh khác rồi.
Chốc lát sau, hắn đã nhận được tin Thiên Sứ Trụy Lạc tiêu diệt thành công lão Người nhện Tế ti, hơn nữa còn rơi ra một món trang bị Á Truyền kỳ. Dù sao lão ta cũng là Lĩnh chủ biến dị, trang bị rơi xuống cũng không tồi.
Hắc Ám Truyền Tống Môn rốt cuộc cũng cooldown xong, Nhiếp Ngôn đi ra khỏi Mộ địa tiểu trấn, nhắm hướng đông đi tới. Tiếp đó hắn tìm một chỗ không người mở Hắc Ám Truyền Tống Môn ra.
Một cánh cửa màu đen xuất hiện trước mặt hắn, Nhiếp Ngôn bước vào không chút do dự, bóng dáng biến mất trong Hắc Ám Truyền Tống Môn.
Bên ngoài Mộ địa tiểu trấn, mấy trăm thành viên của Thiên Sứ Trụy Lạc đang thu dọn chiến trường. Khung cảnh lúc này vô cùng bừa bãi, trong khuôn viên khoảng trăm mét vuông chất đầy thi thể, đủ thấy trận chiến vừa rồi thảm thiết đến cỡ nào.
“Niết Viêm trở về rồi sao?” Đa Đa nhìn Cuồng Ngạo Chiến Thương hỏi.
“Chắc là đã về rồi.” Cuồng Ngạo Chiến Thương gật đầu.
Thật ra bọn họ cũng phái người theo dõi Nhiếp Ngôn, muốn từ hắn moi ra được cách trở về mặt đất, bất quá cũng không dám lộ liễu quá, tránh phá vỡ hợp tác của hai bên. Có điều muốn theo dõi Nhiếp Ngôn là điều không đơn giản.
“Hình như hắn có vật phẩm truyền tống.” Đa Đa suy đoán.
“Ngươi cảm thấy Niết Viêm đáng tin sao?”
“Có đáng tin hay không phải đợi 5 ngày sau mới biết được. Nếu như hắn đồng ý hợp tác thì hai bên đều có lợi. Giả sử hắn thật sự trở lại, nhất định phải phái người chú ý một chút, thái độ cần khách khí hơn. Dù sao hắn cũng có thể tìm đối tượng hợp tác khác, còn chúng ta chỉ có thể hợp tác với một mình hắn.”
Quả thật người có thể đi qua đi lại giữa hai trận doanh, trước mắt chỉ có một mình Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn nắm lấy mọi ưu thế, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
“Ừm, ta hiểu rồi.” Cuồng Ngạo Chiến Thương gật đầu.
Chỉ cần lần này hợp tác thành công, Thiên Sứ Trụy Lạc sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. Nhưng nếu Nhiếp Ngôn đổi ý, bọn họ cũng không có cách nào, dù sao cả hai cũng nằm ở phe khác nhau. Do đó cả hai bên đều không thể kí hiệp ước với máy chủ đầu não, vấn đề rất dễ xảy ra.
Còn về phần Nhiếp Ngôn, hắn đang nhắm chặt mắt, ánh sáng chói mắt làm cho hắn không thể mở mắt nổi.
Một hồi lâu, Nhiếp Ngôn mới có thể he hé mắt ra nhìn xung quanh. Đập vào mắt hắn là một bầu trời xanh
mây trắng, điều này làm cho tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều.
Rốt cuộc cũng trở về rồi!
Đây mới là thế giới của ta!
Nhiếp Ngôn nhìn tọa độ một chút, hắn đang ở phía ngoài Phỉ Thúy Chi Thành. Hắn bắt đầu đọc Hồi thành quyển trục bay về Phỉ Thúy Chi Thành, sau đó dùng truyền tống trận bay về Tạp La Nhĩ Thành.
Tạp La Nhĩ Thành có vẻ phồn hoa hơn trước. Nhiếp Ngôn đi một mạch về hướng tổng hội của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Một đám thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc nhìn thấy Nhiếp Ngôn liền giật mình, tự tát mấy phát xem có phải mình nằm mơ không.
“Niết Viêm lão đại, ngươi về rồi.”
“Chào Niết Viêm lão đại.” Vô số thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc rối rít chào hồi, ai nấy cũng vô cùng kích động.
Năm ngày vừa qua tuyệt đối là khoảng trời gian khó khăn nhất của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Chiến tranh giữa công hội bọn họ và Chiến Đao Thị Huyết vẫn chưa dừng lại, bọn họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Hơn nữa mấy ngày qua Nhiếp Ngôn không xuất hiện làm cho thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc rất lo lắng. May mà đám người Quách Hoài quản lý xem như không tồi, hơn nữa phòng làm việc của Thủy Sắc Yên Đầu đã có rất nhiều kinh nghiệm từng trải, phối hợp với nhau xem như thuận lợi.
Trên kênh chat công hội, cả đám người đang trò chuyện nghe tin Nhiếp Ngôn trở lại liền sôi trào, hưng phấn gào thét.
“Hoan nghênh Niết Viêm lão đại về nhà!”
“Hoan nghênh Niết Viêm lão đại trở lại!”
“Hoan nghênh Niết Viêm lão đại về nhà!”
…
Tin Nhiếp Ngôn trở lại truyền bá nhanh chóng như lửa lan đồng cỏ làm cho thành viên trong hội phấn hấn hẳn lên, trái ngược với bộ mặt uể oải lúc trước.
Cái câu nói “Hoan nghênh Niết Viêm lão đại về nhà!” kia làm cho Nhiếp Ngôn cảm động không thôi. Trong lòng hắn chợt bùng lên cảm xúc dạt dào, có lẽ trong 2 kiếp người, Ngưu Nhân Bộ lạc mới đúng là nhà của hắn, Cách Lâm Lan mới là bầu trời của hắn bay nhảy!
“Vọng Phong Đích Oa Ngưu đâu rồi, gọi hắn đến đây.” Nhiếp Ngôn gọi trên kênh chat công hội.
Một lát sau, đám người Triệu Lê, Quách Hoài, Thủy Sắc Yên Đầu… đều tập trung đến đây.
“Ngươi rốt cuộc cũng trở lại rồi, nếu ngươi còn không thấy mặt chắc chúng ta cũng chuẩn bị rời đi luôn.” Thủy Sắc Yên Đầu cười ha ha, đấm một phát lên ngực Nhiếp Ngôn.
“Công hội hiện tại ra sao rồi?” Nhiếp Ngôn nhìn quanh hỏi. Trải qua nhiều ngày như vậy, tài lực của công hội sợ rằng đã đến tình trạng đèn cạn dầu rồi.
“Tốt nhất ngươi hỏi bọn họ đi.” Thủy Sắc Yên Đầu cười khổ.
Lúc này Quách Hoài mới mở miệng, có chút bất đắc dĩ: “Ngưu Nhân Bộ Lạc bây giờ chỉ có dùng một chữ ‘loạn’ để hình dung. Ngươi không xuất hiện chắc Ngưu Nhân Bộ Lạc phải giải tán mất. Đây là sổ sách, ngươi nhìn xem đi.”
Nhiếp Ngôn nhìn sổ sách trên bàn, tổng cộng tiêu xài 536286 kim tệ, trong đó tiền treo giải tốn hơn 36 vạn, còn lại là tiền đền bù cho những thành viên chết. Mấy con số này dọa cho Nhiếp Ngôn xém chút hét lên. Lúc hắn gần đi, tất cả tài phú của công hội chỉ gần 20 vạn mà thôi. Mà tờ giấy này gần như đã khẳng định Ngưu Nhân Bộ Lạc bị ép khô rồi.
“Công hội còn dư bao nhiêu tiền?” Nhiếp Ngôn hỏi tiếp.
“Chỉ còn hơn 2 ngàn kim tệ thôi.” Quách Hoài cười khổ.
Một công hội lớn như vậy mà chỉ còn hơn 2 ngàn kim tệ… Nhiếp Ngôn có thể tưởng tượng Ngưu Nhân Bộ Lạc khó khăn đến mức nào rồi.
“Tiền lời của Tinh Không Dược Điếm và Tinh Không Cửa Hàng đã lấy ra chưa?” Nhiếp Ngôn hỏi, hắn từng bảo Quách Hoài lấy ra tất cả tiền lời của hai chỗ này.
“Đều lấy ra rồi, ngoài ra ba đồng minh là Chiến Thần Bộ Lạc, Già Lam Thần Điện và Thần Thánh La Mã Đế Quốc cũng trợ giúp chúng ta một ít. Tập đoàn Long Dược cũng bơm thêm cho chúng ta 17 vạn kim tệ, huynh đệ trong công hội cống hiến gần 15 vạn kim tệ, nhưng vẫn không đủ dùng…” Quách Hoài nghẹn ngào nói, cuộc chiến với Chiến Đao Thị Huyết quá thảm thiết.
“Bên phía Chiến Đao Thị Huyết cũng không ít hơn, bọn chúng ít nhất tiêu hao hơn 70 vạn kim tệ, tài chính của cả công hội bị sụp đổ. Nếu không phải tập đoàn Thế Kỷ, Pháp Sư Liên Minh cùng Thần Thánh Thủ Hộ một mực chống lưng thì bọn chúng đã sớm xong đời rồi. Nghe nói Thiên Sứ Phách Nghiệp cũng chen vào đạp bọn chúng một đạp.”
Nhiếp Ngôn gật đầu, hắn đã hiểu đại khái tình huống rồi. Một công hội dù chiến bại mấy lần tuyệt đối cũng không đến mức suy sụp. Giống nhu Khải Hoàn Đế Quốc vậy, mặc dù uy danh sụt giảm nhưng vẫn có thể tiếp tục vận hành. Nhưng nếu tài chính xảy ra vấn đề thì đúng là khổ sở. Hoạt động công hội không cần tiền sao? Thành viên chết không cần bồi thường sao? Nếu ngay cả tiền bồi thường cho thành viên cũng không có thì ai ngu mà nguyện ý sống chết vì ngươi? Công hội lúc đó không sụp đổ mới là lạ! Tình huống trước mắt của Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Đao Thị Huyết chính là như thế.