Ngưu Nhân Bộ Lạc bán mọi thứ có thể, kho hàng công hội trống không. Thành viên cũng tổn thất không ít, tự vị hằng ngày bị đuổi giết không dễ chịu tí nào. Kim tệ lượm được khi đánh quái cũng góp hết vào công hội, level cũng không lên nổi.
Đối với bọn họ, những ngày qua thật sự quá kinh khủng. Có vài người chịu đựng không nổi đã rời khỏi công hội. Mặc dù bọn họ gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc nhưng đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc không có chút tình cảm sâu đậm nào. Là người tham gia trực tiếp vào cuộc chiến giữa Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Đao Thị Huyết, bọn họ cảm thấy Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ không chống đỡ được bao lâu nên dứt khoái rời khỏi. Dưới chiến tranh cường độ cao, loại trường hợp này ngày càng nhiều, Ngưu Nhân Bộ Lạc đã mất đi khoảng 5, 6000 người. Nhân số Ngưu Nhân Bộ Lạc giảm xuống không phanh, chỉ còn lại hơn 6 vạn người, hơn nữa vẫn còn đang giảm.
Quách Hoài đem chuyện này kể cho Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn cười nhạt:
“Bọn họ muốn đi thì đi, Ngưu Nhân Bộ Lạc thiếu bọn họ vẫn phát triện được. Cứ mượn cơ hội này kiểm tra, tinh lọc công hội, chúng ta sẽ tăng phúc lợi cho những người ở lại, đồng thời tiếp tục mời chào người mới.”
“Vấn đề là hiện tại phải làm sao để vượt qua cửa ải khó khăn này? Kho hàng công hội đã trống rỗng, chúng ta đang chẳng khác gì đèn cạn dầu cả.”
Quách Hoài khổ não vô cùng, chuyện đến lúc này đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ. Càng ngày càng nhiều người chơi vùi đầu vào farm tiền, thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Đao Thị Huyết trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Ai bảo bọn họ đưa ra tiền thưởng cao như vậy chứ!
Người chơi tham gia săn thưởng ngày càng nhiều, kim tệ chi ra của công hội cũng ngày càng tăng. Quách Hoài lúc đầu nghĩ có thể chống đỡ được tầm 10 ngày nhưng không ngờ chỉ mới 5 ngày đã chịu không nổi. Hắn quản lý Ngưu Nhân Bộ Lạc lâu như vậy, đối với công hội của mình cũng sinh ra tình cảm sâu đậm. Có nhiều lúc hắn thậm chí còn móc tiền túi ra mua kim tệ để xoay xở, hắn không muốn nhìn thấy Ngưu Nhân Bộ Lạc mà mình khó khăn lắm mới xây dựng lên cứ thế sụp đổ.
Nhiếp Ngôn cười cười:
“Chuyện này cứ giao cho ta giải quyết, ngươi thoải mái buông lỏng tinh thần một chút đi. Chỗ này ta có khoảng 5 vạn kim tệ, ngươi cầm đi ứng phó trước đi.”
“Năm vạn kim tệ chắc chỉ ứng phó được một buổi, có khi còn chưa tới nửa buổi.” Quách Hoài lắc đầu, đối với vấn đề này hắn là người hiểu rõ nhất.
“Ta từ dưới lòng đất mang về một ít trang bị, bán đống này có thể kiếm được một đống tiền.”
Nhiếp Ngôn cười, trong ba lô hắn đầy ắp trang bị, nếu toàn bộ bán đi đảm bảo không phát tài cũng uổng.
“Vậy thì tốt, cứ ứng phó đỡ đi.” Quách Hoài nghĩ Nhiếp Ngôn tự tin như thế, nhưng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hơn 10 vạn thôi. Mà 10 vạn kim tệ cũng chỉ ứng phó được 1, 2 ngày là cùng.
Chiến Đao Thị Huyết bên kia đã không chống đỡ nổi bao lâu nữa, nói không chừng chỉ hơn 10 vạn kim tệ này đã có thể đè chết bọn chúng. Bọn họ dù sao cũng còn cơ hội thắng.
Quách Hoài căn bản không nghĩ tới đống trang bị Nhiếp Ngôn mang về không phải trị giá 10 vạn kim tệ, mà là trăm vạn kim tệ.
Nếu để Nhiếp Ngôn tự thân thu thập trang bị thì mang về mười mấy món đã rất khá rồi, đem về đây cũng bán được khoảng 10 vạn kim tệ là hết giá. Nhưng đống trang bị trong ba lô hắn là do cả một công hội Thiên Sứ Trụy Lạc săn ra, để đầy cả 5 ba lô, tất cả đều là hàng cực phẩm.
Nhiếp Ngôn đang tán phét cùng đám người Quách Hoài thì đám người Sát Bất Tử Đích Phôi Đản, Thôi Xán Đao Quang, Hạ Trùng Ngữ Băng rối rí đi tới. Cả đám nhìn thấy Niết Viêm liền không khỏi hưng phấn.
“Lão đại, chúng ta nghe nói ngươi trở về liền lập tức đến đây.”
Thấy từng gương mặt tràn đầy nhiệt tình, Nhiếp Ngôn có chút cảm động. Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua Sát Bất Tử Đích Phôi Đản ở bên cạnh, hắn mặc một thân trang bị level 40, level bản thân mới 43.
Nhiếp Ngôn vỗ vỗ bả vai hắn, cười: “Sao lại thảm vậy?”
“Hì hì, ta luyện cấp bên ngoài bị hội đồng, trang bị đều rớt hết. Đến giờ vẫn chưa có dịp bổ sung trang bị.” Sát Bất Tử Đích Phôi Đản xấu hổ cười.
Nhiếp Ngôn nghe thế liền ngẩn ra, hắn chợt hiểu ra vấn đề. Kho hàng công hội hiện tại trống không, đám người Sát Bất Tử Đích Phôi Đản chết rớt hết trang bị, tự nhiên cũng không được bổ sung. Trang bị không đủ, cấp bậc cũng khó mà tăng lên. Sát Bất Tử Đích Phôi Đản bị rớt xuống level 43, chắc không phải chỉ bị giết vài lần thôi đâu.
“Lão đại đừng để ý đến hắn, ai bảo hắn bất cẩn như vậy. Sau khi bị bao vây còn sảng khoái pk lung tung, không bị hội đồng mới là lạ.” Hạ Trùng Ngữ Băng giận giữ nói.
Những huynh đệ này trang bị trên người ít nhiều đều thiếu 1, 2 món, level cũng không tăng nổi. Duy chỉ có Đường Nghiêu là đặc biệt, hắn có vài trang bị đặc thù, bắt đầu 1 mình luyện level, đi phó bản cũng ở bản đồ cao cấp nên không bị ai tìm thấy.
“Lão đại, ngươi trả lại thì chúng ta an tâm rồi, Chiến Đao Thị Huyết kia có cao bằng trời thì cũng có ngươi chống đỡ. Ta không tin bọn chúng có thể đánh bại Ngưu Nhân Bộ Lạc chúng ta,” Sát Bất Tử Đích Phôi Đản lạc quan cười.
Nhiếp Ngôn nhìn đám người xung quanh một lượt, trong lòng không khỏi cảm động. Hắn đã nhìn qua ghi chép của Ngưu Nhân Bộ Lạc, có vài thành viên từng kí hợp đồng cũng rời đi. Do Ngưu Nhân Bộ Lạc không thể trả tiền cho bọn họ nên cũng không tính là bọn họ vi phạm hợp đồng. Người còn ở lại Ngưu Nhân Bộ
Lạc cho đến bây giờ đều là huynh đệ trung thành nhất! Bọn họ tuyệt đối đáng tin!
Nhiếp Ngôn nói lớn:
“Anh em yên tâm, vấn đề tài chính rất nhân sẽ giải quyết. Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn là Ngưu Nhân Bộ Lạc, vĩnh viễn không thất bại! Chiến Đao Thị Huyết cho dù còn tiền, chúng ta vẫn có thể đốt nó!”
“Lão đại, có mấy lời này của ngươi, chúng ta không còn lo gì nữa!”
Một đám tràn đầy lòng tin, nếu Nhiếp Ngôn đã nói có biện pháp giải quyết thì chắc chắn sẽ có. Ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ mặc dù trung thành với Ngưu Nhân Bộ Lạc nhưng trong lòng cũng rất thấp thỏm. Mấy ngày gần đây là khoảng thời gian khó khăn nhất của Ngưu Nhân Bộ Lạc, ngay cả bọn họ cũng nghi ngờ Ngưu Nhân Bộ Lạc sắp sụp đổ huống chi thành viên phía dưới!
Nhiếp Ngôn nhìn xung quanh, thấy đám người Thủy Sắc Yên đầu ở lẫn trong đám đông. Hắn cười với Thủy Sắc Yên Đầu một cái, bọn họ nếu vẫn lựa chọn lưu lại cùng Ngưu Nhân Bộ Lạc vượt qua khó khăn này, Nhiếp Ngôn có nói gì nữa cũng dư thừa.
Nam nhân trong những lúc này thường không cần nhiều lời.
“Quách Hoài, Thủy Sắc, các ngươi tổng kết lại sổ sách của Ngưu Nhân Bộ Lạc xem mỗi thành viên đã tổn thất bao nhiêu.” Nhiếp Ngôn ra lệnh cho đám người Quách Hoài, Thủy Sắc Yên Đầu.
“Được.” Quách Hoài đáp.
Tiếp đó Nhiếp Ngôn nhìn về đám người Sát Bất Tử Đích Phôi Đản, nói:
“Các ngươi trước tiên đi luyện cấp đi, có việc ta sẽ tìm các ngươi sau.”
Từng đám người lục tục rồi đi, Nhiếp Ngôn liền bắt đầu bận rộn chuyện của bản thân. Hắn đến tiệm tạp hóa mua một cái áo choàng rộng để tránh bị nhận ra. Hắn chuẩn bị đem đống trang bị trong ba lô đặt lên các phòng đấu giá lớn, điểm đầu tiên tất nhiên sẽ là phòng đấu giá của Tạp La Nhĩ Thành. Hắn đem 3 món +10 tầm nhìn ban đêm đặt lên đấu giá, giá khởi điểm là 2000 kim tệ.
Trang bị +10 tầm nhìn bản đêm cũng xem như trang bị cao cấp rồi, người chơi có thể mua được cũng không nhiều nhưng cũng không ít. Một số người chơi có tiền cầm t rong người 1, 2 vạn kim tệ là bình thường. Có một số người chơi đại gia thường dùng lượng lớn điểm tính dụng để mua kim tệ. Còn có một số người chơi thuộc dạng cao thủ, kim tệ trong người tương đối nhiều, bình thường gặp phải loại trang bị hiếm như này sẽ mua 1, 2 món.
Quan trọng hơn, lần này Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng Chiến Đao Thị Huyết xảy ra chiến tranh, rất nhiều người kiếm được một bọng tiền. Có người chơi thậm chí giết hơn ngàn người, kiếm được cả đống tiền mua full set đồ cho mình. Mua thêm một trang bị tăng tầm nhìn ban đêm tuyệt đối là rất có ích.
3 món Nhiếp Ngôn mới quăng lên đấu giá liền tạo ra một làn sóng tranh giành ác liệt. Trang bị +10 tầm nhìn ban đêm bình thường rất khó thấy, khoảng +1, 2 điểm đã rất tốt rồi.
Bọn họ mua trang bị + tầm nhìn ban đêm bình thường sẽ không sử dụng, chỉ đặt trong ba lô. Đến khi nào gặp phải hang tối, động sau mới cần mang vào, sẽ tăng lên không ít an toàn. Một món trang bị +10 tầm nhìn ban đêm có thể gắn lên rất nhiều thứ.
Khó khăn lắm mới thấy 3 món +10 tầm nhìn ban đêm, bọn họ đương nhiên là điên cuồng giành nhau.
Vô số người bắt đầu ra giá, mỗi lần tăng lên 5 kim tệ, giá tiền nhanh chóng leo thang.
Rất nhiều người chơi đổ vào phòng đấu giá của Tạp La Nhĩ Thành, bọn họ đều vì một mục tiêu duy nhất: trang bị tăng tầm nhìn trong bóng tối.
“Nghe nói phòng đấu giá Tạp La Nhĩ Thành có bán trang bị +10 tầm nhìn trong bóng tối.”
“Không biết kiếm từ đâu ra nữa!”
…
Trên đường cái liên tục truyền đi tin tức, hiệu ứng quảng cáo vượt ra khỏi tưởng tượng của Nhiếp Ngôn.
Trong phòng đấu giá Tạp La Nhĩ Thành đầy ắp người, trang bị +11 tầm nhìn ban đêm bán được 3000 kim tệ, còn 2 cái +10 khác bán được 2300 và 2200 kim tệ, sàn đấu giá có thể nói là nóng hơn bao giờ hết.
Sau khi 3 trang bị + tầm nhìn ban đêm đấu giá xong, bọn họ có chút mất hứng chuẩn bị rời đi thì trên sàn đấu giá lại xuất hiện thêm 3 món nữa. Đệt mợ, trang bị +10 tầm nhìn trong bóng tối từ bao giờ trở thành rau ngoài chợ thế?
“Đệt, là ai bán tháo à? Sao lại có nhiều trang bị + tầm nhìn ban đêm như vậy chứ?”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sàn đấu giá đông như vậy, làm sao tìm ra được người bán trang bị + tầm nhìn ban đêm chứ?
Sự tranh đoạn điên cuồng lại tiếp tục, phần lớn người vẫn chưa mua được trang bị liền ra sức trả giá, có điều giá tăng lên vẫn hơi chậm. Bọn họ sợ rằng trong tay người bán trang bị + tầm nhìn ban đêm vẫn còn hàng, nói không chừng chờ một chút sẽ mua được giá rẻ hơn.
Nhiếp Ngôn đứng lên đi ra khỏi phòng đấu giá Tạp La Nhĩ Thành, hướng về phòng đấu giá khác đi tới. Nếu thỏa mãn nhu cầu của đám người kia thì sẽ không thu được nhiều tiền. Bán tháo cũng cần có chiến lược nha!