Nhiếp Ngôn đến sàn đấu giá lính đánh thuê ở Tạp La Nhĩ thành để gửi bán các trang bị tăng tầm nhìn ban đêm, tăng chuyên chú, lập tức, tất cả đều bị tranh đoạt điên cuồng, toàn trang bị thiết yếu, ai lại bỏ qua những trang bị tốt như thế chứ!
Nhất thời, cả Tạp La Nhĩ thành đều đỏ mắt vì những trang bị này, người người trả giá, giá cả tăng điên cuồng.
Nhiếp Ngôn bán hơn hai mươi trang bị ở Tạp La Nhĩ thành xong, lập tức dạo một vòng qua các thành lớn như Phỉ Thúy thành, Quang Huy thành, vv…, để bán tiếp. Đi đến nơi nào, nơi đấy lập tức náo nhiệt.
Nhiếp Ngôn truyền tống không mất phí nên hắn bán hơn 100 món đồ khắp ba mươi mấy thành ở Cách Lâm Lan. Với thị trường tiêu thụ khổng lồ ở Cách Lâm Lan thì việc bán hơn 100 trang bị quá đơn giản.
Sàn đấu giá ở tất cả các thành thị đều điên cuồng tranh đoạt những trang bị này, có một số biến động giá cả khá ít, nhưng một số thì trả giá cao kinh người.
Tình trạng điên cuồng tiếp diễn khá dài, từng trang bị thi nhau đấu giá, Nhiếp Ngôn nhìn giấy tờ, hắn nhận được tin tức từ hệ thống.
Hệ thống: đấu giá thành công toái liệt hộ thủ, giá 2820 vàng.
Hệ thống: đấu giá thành công quang nguyên hộ thối, giá 2305 vàng.
…
Tin tức báo về liên tục, vàng rơi vào túi Nhiếp Ngôn leng keng. Nhiếp Ngôn chỉ thấy vàng trong ba lô tăng chóng mặt, 5 vạn vàng, 10 vạn vàng, 20 vạn vàng, cuối cùng dừng lại ở con số 36 vạn vàng.
Trang bị cuối cùng được bán ra báo hiệu lần bán đấu giá đầu tiên đã kết thúc. Nhiếp Ngôn nhìn lại ba lô, còn hơn 180 trang bị nữa, tất cả trang bị tốt nhất đều lưu lại sau cùng, chờ người chơi ổn định lại hắn mới tiếp tục bán.
Mặc dù đã đấu giá xong sáu trang bị tăng tầm nhìn ban đêm cuối cùng, sóng gió đã lắng lại, thế nhưng rất nhiều người chơi ở sàn đấu giá Tạp La Nhĩ thành vẫn không chịu rời đi, tiếp tục chờ đợi Nhiếp Ngôn bán trang bị tăng tầm nhìn ban đêm. Thật lâu sau, không có động tĩnh gì, bọn họ mới tỉnh ngộ, đấu giá đã kết thúc. Rất nhiều người hối hận, tại sao không báo giá sớm, để giờ tay không, chẳng có gì.
“Hình như hết rồi, chúng ta đi thôi.”
“Biết thế ta đã ra giá, cứ tưởng tên kia còn bán tiếp nên ta mới chờ.”
“Không có thuốc hối hận đâu ông nội, được rồi, kêu người chờ ở đây, biết đâu hắn bán tiếp.”
Lúc này, người chơi ở sàn đấu giá tại Tạp La Nhĩ thành mới tiu nghỉu rời đi.
Nhiếp Ngôn nhìn ba lô, 36 vạn vàng này có thể làm được rất nhiều việc. Ít nhất có thể giúp bổ sung trang bị của người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc trở lại như trước khi chiến tranh.
“Quách Hoài, bên kia tổn thất bao nhiêu? Chúng ta cần bao nhiêu tiền?” Nhiếp Ngôn hỏi, các huynh đệ Ngưu Nhân Bộ Lạc tổn thất bao nhiêu thì hắn sẽ hoàn lại bấy nhiêu, đồng thời còn phải tăng phúc lợi công hội lên nữa.
“Ít nhất 12 vạn vàng, bình quân mỗi người khoảng 2 vàng, rất nhiều huynh đệ đã không trụ được, cần cung cấp nhiều một chút. Trong khoảng thời gian này, cấp bậc mọi người rớt khoảng 3 level, cái này cũng cần đền bù.” Quách Hoài nói. Hắn nhìn qua sổ sách, rất nhiều cái cần tiền, thế nhưng ngân sách của Ngưu Nhân Bộ Lạc lại đang khá eo hẹp, chỉ có thể chờ mọi chuyện lắng
lại rồi tính tiếp.
“Tính toán tất cả thì cần chi bao nhiêu?” Nhiếp Ngôn hỏi.
“Khoảng 20 vạn vàng.” Quách Hoài tính toán.
“Ta cho ngươi 20 vạn vàng, ngươi phát cho các hội viên. Phải nhớ đưa tận tay mọi người, không được bỏ sót bất cứ một ai.” Nhiếp Ngôn nói. Tất cả những người đang ở lại Ngưu Nhân Bộ Lạc đều là những người trung thành nhất, tất nhiên không thể tệ bạc được!
“20 vạn vàng? Ngươi móc đâu ra?” Quách Hoài kinh hãi hỏi. Lời nói của Nhiếp Ngôn làm hắn giật bắn.
“Ta mới bán một ít trang bị, được 36 vạn vàng, vẫn còn nhiều cái tốt hơn chưa bán.” Nhiếp Ngôn cười nói. Hắn nhìn qua thị trường, trong lòng càng tin tưởng, các trang bị còn lại nhất định sẽ bán được giá hơn nữa.
“36 vạn vàng, nhiều vậy! Ngươi tính xem bán hết trang bị thì được khoảng bao nhiêu?” Quách Hoài hỏi, thanh âm của hắn kích động đến run rẩy. Có 36 vạn vàng là có thể đập tan Chiến Đao Thị Huyết. Hắn cũng không tin Chiến Đao Thị Huyết có thể chịu được. Mà Nhiếp Ngôn nói đây chỉ là một phần trong đó!
“Bán hết à? Chắc hơn 100 vạn vàng.” Nhiếp Ngôn nói, hắn đoán phải được khoảng 120 vạn vàng, nhưng hắn không chắc chắn.
“Hơn 100 vạn vàng?” Quách Hoài cảm giác như tim muốn vỡ tung. Hơn 100 vạn, những chữ này như bóp nghẹt trái tim hắn. Hơn 100 vạn, đây là con số như thế nào? Ngưu Nhân Bộ Lạc chống đỡ đến táng gia bại sản như hiện tại cũng mới tổn thất gần 60 vạn vàng mà thôi. Có hơn 100 vạn vàng, tài lực của Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ trở lại thời kỳ đỉnh cao ban đầu, thậm chí còn hơn. Sau khi đập tan Chiến Đao Thị Huyết, Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ trở thành công hội giàu có nhất.
“Tới đây nhanh lên, ta chuyển cho ngươi 20 vạn vàng, đồng thời phái một nhóm người đáng tin cho ta, tốt nhất phải là những người quen biết ngoài đời, ta muốn tái thiết thương khố của công hội.” Nhiếp Ngôn nói đầy tham vọng. Thương khố của công hội đã bị hao tổn gần như không còn, chỉ còn hơn ngàn món trang bị. Người ngoài nhìn vào quả thật khó coi. Việc xây dựng thương khố là điều vô cùng cấp bách.
“Tốt, ta tìm người ngay.” Quách Hoài nói, hắn đang hưng phấn nên làm việc hồ hởi hẳn.
Rất nhanh, Quách Hoài mang hơn 100 người tới, Nhiếp Ngôn chuyển 20 vạn vàng cho hắn, Quách Hoài mang số tiền này về Ngưu Nhân Bộ Lạc, bắt đầu phát cho các thành viên. Nhiếp Ngôn mang hơn 100 người đi tới các sàn đấu giá lớn, mua sắm các trang bị thích hợp, chuyển vào thương khố công hội. Nhiếp Ngôn phải tự mình giám sát, hắn không yên tâm giao cho người khác. Hắn tính cần ít nhất 20 vạn vàng mới có thể để thương khố của Ngưu Nhân Bộ Lạc trở lại như lúc ban đầu, trước tiên cứ bổ sung một phần đã.