Người thanh niên Quỳ Mão mà ma tôn đại nhân quen biết có tinh thần nhiệt huyết và ánh mắt sáng ngời, mỗi khi được ánh mắt ấy hướng đến, trái tim y không khỏi bủn rủn.
Thế nhưng, Quỳ Mão đang đứng ngay trước mặt đây không phải thế, cậu ấy như nhuốm màu hoàng hôn, đôi mắt ảm đạm và chết lặng.
Kỳ Thí Phi biết đây không phải cậu chàng Lược Ảnh mình quen mà là một Quỳ Mão đã nếm trải bao đau khổ, trải qua bao lần truy sát.
Khung cảnh vẫn là trong lăng mộ, đoạn đối thoại này y chưa từng nhìn tới. Bỗng, Kỳ Thí Phi quên bặt cơn tức giận, y nhẹ nhàng lại gần cả hai, tiếng nói chuyện càng rõ ràng hơn.
Người thủ mộ vẫn mang dáng vẻ già nua còm cõi, lão ngẩng đầu, cất giọng khàn khàn, “Ngươi quyết định rồi sao?”
Quỳ Mão gật đầu đầy kiên định, “Ta muốn ở lại đây để tiếp tục bảo vệ mộ địa của tôn thượng.”
Trên suốt chặng đường tới đây, việc luôn được thấy ma tôn đại nhân bất cứ lúc nào đã trở thành thói quen không thể dứt bỏ của người thanh niên. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Càn giao phó, hắn cảm thấy trống rỗng và hoang mang, không biết nên làm gì tiếp theo.
Các Lược Ảnh Vệ đều đã hi sinh, chỉ mình hắn còn sống. Không còn Kỳ Thí Phi, Ngục Thiên Tông cũng chẳng phải chốn để quay về, hắn còn có thể đi đâu được chứ?
Ma tôn đại nhân có thể cảm nhận được sự thống khổ và bàng hoàng của người thanh niên. Tình yêu sâu đậm dành cho hắn khiến trái tim y vô cùng thương tiếc. Kỳ Thí Phi vươn tay ra chực ôm Quỳ Mão vào lòng, nhưng chỉ ôm được bầu không khí.
Người thủ mộ than khẽ một tiếng, nói, “Một khi trở thành người thủ mộ, ngươi không thể rời khỏi sơn cốc này mà sẽ phải dành cả cuộc đời còn lại tại đây. Ngươi phải thề rằng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt những bí mật của người thủ mộ, dù có người ngoài tiến vào cũng không được hé lộ nửa lời, nếu không ngươi sẽ chết vì bị phản phệ.”
Quỳ Mão lặng lẽ gật đầu rồi nói, “Ta làm được.”
Người thủ mộ lắc đầu, “Ngươi còn trẻ, dù có làm phàm tu thì vẫn còn nhiều năm tháng tươi đẹp phía trước. Sao ngươi không trở lại quê hương, lấy vợ sinh con, để lại người nỗi dõi. Tuy không thể bước lên tiên đồ nhưng vẫn có thể dạy dỗ đệ tử, con cái cũng được.”
Kỳ Thí Phi nghe vậy liền quay ngoắt qua trừng người thủ mộ. Dám dạy Quỳ Mão của y như vậy đúng là không thể tha thứ!
Quỳ Mão cười khổ, “Ta đâu còn quê để trở về.”
Người thủ mộ từ từ bước lại gần. Lão vỗ vỗ bàn tay khô gầy của mình lên vai người thanh niên, “Ngươi cứ nghĩ kỹ đi. Cuộc sống trong cốc tịch mịch lắm, lão già như ta thì không sao, chỉ sợ là người không chịu được cái kham khổ đó.”
Lão khuyên xong thì xoay người quay về nhà gỗ, để lại người thanh niên đứng đó một mình.
Lặng lẽ đứng chơ vơ một chốc, Quỳ Mão đi về hướng lăng mộ.
Kỳ Thí Phi đứng bên phải của người thanh niên, y quay đầu, nhìn không ra cảm xúc của Quỳ Mão.
Cậu ấy sẽ không nghe theo lời lão già kia rồi về quê cưới vợ sinh con đó chứ? Thâm tâm Kỳ Thí Phi cảm thấy là người thanh niên sẽ không làm vậy nhưng vẫn chẳng dằn được nỗi lo lắng.
Xung quanh ma tôn đại nhân, sương mù xám mỏng manh biến thành dạng sợi, bám men theo tay y, lặng lẽ thấm vào cơ thể.
Kỳ Thí Phi không hề nhận ra điều đó. Cảm xúc của y đang chập chùng theo từng hành động của Quỳ Mão nên xúc giác trở nên chai lỳ.
Trong ảo cảnh này, Kỳ Thí Phi càng hoang mang, càng hoài nghi, càng xao động thì làn sương ấy sẽ neo theo đó mà phóng đại các cảm xúc tiêu cực, khiến chúng biến thành tâm ma.
Quỳ Mão không biết bên cạnh mình có sự hiện diện của người khác. Hắn đi vào trong lăng rồi dừng trước mặt một ngôi mộ.
Kỳ Thí Phi đưa mắt nhìn qua thì thấy ngôi mộ còn rất mới, trên bia còn khắc hàng chữ to: Tông chủ của Ngục Thiên Tông – Nam Cảnh Ma Tôn Kỳ Thí Phi, bên cạnh có một dòng chữ nhỏ khác: thuộc hạ Lược Ảnh Vệ Quỳ Mão kính lập.
Vẻ mặt khi nhìn ngôi mộ của Quỳ Mão vô cùng bi thương. Kỳ Thí Phi không muốn thấy hắn đau lòng, dù cho là đang đau lòng cho mình.
Lòng y chợt dấy lên lửa giận, giận bản thân mình trong quá khứ đúng là vô dụng nên mới khiến Quỳ Mão phải buồn thương như vậy. Đồng thời, y cũng cảm thấy đố kị. Tên kia chẳng cần làm gì mà vẫn được Quỳ Mão bảo vệ hết mực, không chút xa rời!
Ngẫm lại bản thân từng phải cố gắng thế nào mới khiến tình cảm của Quỳ Mão thay đổi, khiến hắn mở rộng cửa lòng với mình mà chỉ thấy chua xót.
Những băn khoăn nhỏ của thường ngày bị phóng đại lên vô số lần, làn sương mù xám xâm chiếm càng lúc càng nhanh.
Tới cuối, Quỳ Mão vẫn quyết định trở thành người thủ mộ. Vị tiền bối nọ tiến hành nghi thức chính thức cho hắn.
Quỳ Mão quỳ gối giữa pháp trận, linh văn ở xung quanh phát ra ánh sáng sáng ngời, năng lượng lưu chuyển rực rỡ.
Dưới sự dẫn đường của người thủ mộ, Quỳ Mão đọc lời thề một cách kiên định.
Lòng Kỳ Thí Phi vô cùng buồn bã. Y biết những chuyện này đã xảy ra nên bản thân không thể thay đổi. Với sự trung thành và quyến luyến của Quỳ Mão thì sớm muộn gì người thanh niên cũng làm như vậy. Chẳng phải dù đã trùng sinh, Quỳ Mão cũng từng nghĩ tới chuyện sau khi y lên thượng giới thì sẽ quay về đây để làm người thủ mộ sao?
Trong lòng Kỳ Thí Phi bỗng cảm thấy ngọt ngào. Một giọng nói đầy nghi ngờ bất chợt vang lên từ nơi nào: thật là thế sao?
Ma tôn đại nhân ngẩn ra. Giọng nói ấy là của bản thân y!
Giọng nói kia tiếp tục: ngươi chắc chắn rằng Quỳ Mão thực sự yêu mình sao, hắn yêu ngươi của hiện tại hay là ngươi của kiếp trước. Ngươi có chắc chắn rằng tình cảm hắn dành cho ngươi là thật lòng hay chỉ là thay thế tạm bợ? Hoặc là chỉ bất đắc dĩ chiều theo ý ngươi?
Sắc mặt Kỳ Thí Phi tái lại, tinh thần cũng trùng xuống. Vì vậy mà y không nhận ra khung cảnh tuyệt cốc đang mờ dần, bóng dáng Quỳ Mão cũng càng lúc càng xa.
Ma tôn đại nhân bị quấn lấy. Màn sương màu xám bao trùm cơ thể y, từng