Kỳ Thí Phi ghì chặt lấy Quỳ Mão, hôn ngấu nghiến thỏa thuê rồi mới chịu nhả ra. Sương xám choán lấy đôi mắt tan đi, lộ ra màu hổ phách say đắm.
“Tôn thượng!” Quỳ Mão nhìn y với vẻ vô cùng mừng rỡ.
Yết hầu Kỳ Thí Phi thoáng dịch chuyển, y sờ sờ đầu cậu chàng Lược Ảnh, “Ừm.”
Lớp sương quanh người ma tôn đại nhân đã tản mất, nhưng màn sương đặc sệt trong tử phủ vẫn cứ bám riết, lao về phía y hòng quấn chặt lần nữa.
Ấn đường Kỳ Thí Phi chau lại, thần niệm bùng nổ, tử phủ rung lên dữ dội, màn sương xám nay đã trở thành hư không.
Cơn rung chấn khiến Quỳ Mão loạng choạng, Kỳ Thí Phi vội vàng đỡ lấy vai hắn. Sắc mặt y sầm lại.
Chiêu này của Chu Bích quá đỗi hiểm độc, đến cả y cũng chẳng thể hóa giải. Nếu không nhờ Quỳ Mão nương vào hồn thề của đôi bên để đánh thức thì hôm nay đã thành ngày chết của bọn họ rồi.
Hoặc Loạn Tâm Cảnh không đơn giản chỉ là mê hồn thuật. Nó sẽ tìm điểm yếu trong lòng người rồi phóng đại lên vô hạn, khiến người đấy không phân biệt được hiện thực và ảo cảnh, từ đó mà mê loạn rồi chết vì tẩu hỏa nhập ma.
Điểm yếu ấy có thể là chấp niệm, lòng tham hoặc dục vọng; hoặc có thể là thất tình lục dục như hỉ, nộ, ái, ố,…
Trên thế gian này, nào có ai không có điểm yếu ấy chứ, vậy nên bất cứ ai đều sẽ trúng chiêu, không một ai thoát khỏi.
Tình yêu Kỳ Thí Phi dành cho Quỳ Mão sâu nặng như vậy, đương nhiên sẽ không thoát khỏi chiêu thức ấy. Điều đáng sợ hơn là trận pháp này không thêu dệt hoàn toàn mà nó sẽ dựa vào một phần sự thật để bẻ cong và xây dựng ảo giác.
Bấy giờ, Kỳ Thí Phi đã hoàn hồn, nhớ tới những suy nghĩ ngu ngốc ban nãy, y vừa thẹn vừa giận, cơn phẫn nộ trào lên mãnh liệt.
Y vươn cánh tay còn lại ra ôm chặt Quỳ Mào vào lòng.
Đôi mắt Kỳ Thí Phi nhìn giận dữ vào một điểm trong tử phủ, gằn giọng từ giữa hai hàm răng, “Thiền Bất Tri Tuyết.”
Những bông tuyết phất phơ bỗng xuất hiện trong tử phủ, rồi chỉ trong nháy mắt đã phủ trắng không gian. Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, các khối băng nhanh chóng được ngưng kết.
Chỉ một thoáng, thế giới trong tử phủ đã ngập tràn băng tuyết!
Lớp băng nhanh chóng lan về một hướng, tràn vào hư không.
Giữa tiếng lách tách rợn gáy của lớp băng không ngừng sinh trưởng, bỗng văng vẳng tiếng kêu thảm thiết từ xa xa.
Quỳ Mão rụt đầu, ngoan ngoãn vùi vào hõm cổ tôn thượng.
Sắc mặt ma tôn đại nhân còn lạnh hơn băng, sau khi nghe được tiếng thét ấy, y mới thoáng thở phào.
Đây là lần đầu tiên y sử dụng một kỹ năng mạnh như Thiền Bất Tri Tuyết ngay trong tử phủ. Bản thân y là thuần nguyên thể thì không sao, nhưng chỉ sợ làm hại tới Quỳ Mão và để lại những hậu quả không thể cứu vãn.
“Giờ thì ổn rồi.” Kỳ Thí Phi buông Quỳ Mão ra, giọng đã trở về bình tĩnh.
Quỳ Mão lùi về sau, ngẩng đầu nhìn y, “Chu Bích bị đánh bại rồi sao?”
Kỳ Thí Phi gật đầu, nói chắc nịch, “Ông ta thua rồi.”
Hoặc Loạn Tâm Cảnh là con dao hai lưỡi. Khi Chu Bích làm y rối trí thì cũng là lúc ông ta chủ quan nhất. Lúc này, nếu như kẻ trúng chiêu phản kích thì ông ta cầm chắc cái chết. Chỉ là trước đây không ai thoát được trận pháp ấy nên Chu Bích mới luôn được suôn sẻ như vậy.
Quỳ Mão gật khẽ, “Vậy thuộc hạ về trước, cơ thể của thuộc hạ vẫn còn ở lăng mộ.”
Ánh mắt Kỳ Thí Phi chợt đảo qua, lòng dậy lên cảm xúc khác lạ, tay y túm lấy cằm Quỳ Mão rồi nâng nó lên, y nhìn sâu vào đôi mắt hắn, “Ngươi có yêu ta không?”
Dầu rằng ma tôn đại nhân híp mắt nhìn Quỳ Mão với vẻ rất nguy hiểm, nhưng trong lòng y vẫn xen chút thấp thỏm. Nếu Chu Bích không nương pháp trận để đào nó ra thì chính Kỳ Thí Phi cũng không nhận ra mình có nỗi bất an ấy!
Sự cao ngạo và tự phụ của Kỳ Thí Phi khiến hắn chẳng thể nói lời ngon tiếng ngọt với Quỳ Mão. Dù có rạch miệng y ra cũng chẳng thể moi được chút lời yêu nào. Vậy nên, với một kẻ trước giờ vẫn theo trường phái hành động như Kỳ Thí Phi thì y luôn dùng các hành động thực tế để tỏ lòng và khiến Quỳ Mão nhận ra tình cảm của y, nhận ra tình yêu sâu nặng mà y dành cho hắn.
Y tìm kiếm Phục Sinh Đan cho hắn, tìm kiếm nguyên liệu làm áo choàng cho hắn, thậm chí còn tự nguyện trở thành lô đỉnh! Tất cả những hành động đó đều là tự nguyện, đều xuất phát từ tình yêu dành cho Quỳ Mão của y. Nếu không phải Quỳ Mão mà là người khác, thì khi làm vậy, y chỉ thấy nhục nhã mà thôi.
Vốn Kỳ Thí Phi tự tin rằng Quỳ Mão cũng thương mình, nhưng giờ y lại nhận ra cách thể hiện tình cảm của cậu chàng Ảnh Vệ dè dặt quá, hắn chưa từng tỏ tình, cũng rất ngượng ngùng bị động.
Ảo cảnh không biết từ đâu chui ra ban nãy giáng cho y một đòn nặng nề, khiến lòng Kỳ Thí Phi hiện tại cũng bấp bênh lắm.
Chẳng nhẽ là mình hiểu lầm? Quỳ Mão không yêu mình sao?!
Y đã hiểu nhầm một lần rồi, giờ mà lại nhầm nữa thì cũng đi chết được rồi đấy!
Tính tình Quỳ Mão vốn đã lặng lẽ, hắn chỉ biết lặng lẽ làm việc, lặng lẽ bảo vệ, lặng lẽ trung thành, giờ yêu Kỳ Thí Phi rồi cũng chỉ biết lặng lẽ kiềm chế.
Giờ bảo hắn phải tỏ lòng với tôn thượng thì đúng là không biết chui đâu mới giấu nổi sự ngượng ngùng này.
Dù đang ở trạng thái thần hồn thì Quỳ Mão cũng ngượng lắm, vành tai hẳn đỏ ửng lên.
Kỳ Thí Phi túm lấy cằm hắn nên người thanh niên chẳng thể cúi đầu. Mắt hắn ươn ướt long lanh, đáp lại rất kiên định bằng một giọng điệu vô cùng tội nghiệp rằng, “Yêu…”
Cái dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu ấy khiến trái tim Kỳ Thí Phi ấm sực lên, chỉ hận không thể nuốt trọn lấy Quỳ Mão để đôi bên không bao giờ chịu nỗi khổ chia lìa, có thể mãi mãi nhập lại làm một.
Cũng may họ đã dành hồn thề song hướng cho nhau, coi như cũng thỏa mãn được cái ý nghĩ biến thái đó của Kỳ Thí Phi.