Trong một thoáng, Quỳ Mão sững người vì kinh ngạc. Tính cả thời gian trước lúc trùng sinh cho tới nay, sống từng ấy năm rồi mà hắn chưa từng được thấy lượng linh thạch thượng phẩm nhiều đến thế.
Linh thạch là loại tiền của giới tu chân.
Những linh thạch này cung cấp nguồn linh lực ổn định dùng để luyện đan, luyện khí, lập trận. Thậm chí, khi tạo ra linh mạch cũng cần đến chúng. Có thể nói, đây chính là loại vật liệu quan trọng nhất của giới tu chân.
Kỳ Thí Phi là người đứng đầu Ngục Thiên tông, nắm trong tay một trong ba đại môn phái của Đông Độ châu, hiển nhiên là y không thiếu linh thạch. Quỳ Mão cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể gánh hết mọi chi phí tiêu dùng của tôn thượng.
Cùng thượng cấp đi làm nhiệm vụ, người chịu trách nhiệm trang trải phí đi lại là người có chức quyền cao hơn. Quỳ Mão biết thế. Chẳng qua là, cầm túi linh thạch nặng trịch trên tay, hắn không khỏi ngao ngán trước cái sự mù khái niệm tiền bạc của ma tôn đại nhân.
“Tôn thượng, chúng ta không cần dùng nhiều tiền như thế.” Quỳ Mão nói, rồi rút ra hai khối linh thạch thượng phẩm, quơ quơ, “Bằng này là đủ rồi.”
Kỳ Thí Phi híp mắt, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Ngươi có ý kiến gì về quyết định của ta sao?”
Quỳ Mão ngoan ngoãn đáp rằng: “Thuộc hạ không dám. Nhưng là, ngài vừa nói: từ nay về sau, chi phí của chúng ta sẽ lấy từ túi này. Hai khối linh thạch không chỉ đủ cho hành trình của chúng ta, mà còn đủ để dạo quanh Tây Tứ châu vài vòng.”
“…” Một lần nữa, Kỳ Thí Phi lại vô tình để lộ bản tính giàu sang của mình.
Xem ra, đi cùng người quản lý chi tiêu chặt chẽ như cậu chàng Lược Ảnh này, từ nay về sau y khó lòng mà tiêu tiền như rác được. Phải làm sao để thể hiện sự hào phóng của mình với cấp dưới, để người thanh niên này hiểu rằng: đi theo mình sẽ không phải chịu cảnh thiếu thốn tài chính, để rồi từ đó mà thấy an tâm đây?
Kỳ Thí Phi có chút ủ dột, y nâng cằm, cất giọng cao ngạo: “Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, lề mề làm gì?”
Thấy vẻ mặt khó chịu của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão biết mình lại khiến ngài ấy không vui.
Người thanh niên có chút lo lắng, nếu mình cứ khiến tôn thượng giận, nhỡ đâu ngài không muốn cho mình ở bên chăm sóc nữa thì sao?
Kỳ Thí Phi liếc mắt nhìn qua. Hừ, lại nghĩ mấy chuyện linh tinh.
“Ngươi tới cửa hàng xa hoa nhất, mua linh thú, linh tửu cho ta. Dọc theo đường đi, ngươi sẽ phụ trách nấu nướng.” Kỳ Thí Phi tựa mình vào chiếc ghế mềm mại, nhẹ nhàng quăng cho Quỳ Mão một vấn đề chẳng mấy dễ dàng.
Quỳ Mão vội vàng dẹp những suy tư của mình sang một bên. Làm sao giờ? Mấy món mình nấu, đến thủ mộ nhân cũng soi mói và nói rằng dở tệ!
Người thanh niên buồn bã bước ra khỏi cửa phòng. Kỳ Thí Phi nhìn theo bóng dáng hắn, khóe miệng nhếch lên.
Đêm đó, người thanh niên không nghỉ ngơi. Hắn thức trắng đêm để học nấu nướng với đại trù của thực phường cao cấp nhất tại thành phố này.
Bình minh dần hé, Quỳ Mão quay lại nhìn cái nhà bếp đã tanh bành như vừa trải qua trận chiến khốc liệt giữa hai vị tôn giả ở cảnh giới Đại Thừa, lau mồ hôi trên trán rồi rời đi trong ánh nhìn bất lực của đại trù, mà lòng lại bất an.
Quay trở về gặp Kỳ Thí Phi. Hai người cùng tới bến tàu. Đương nhiên là Quỳ Mão sẽ không khiến Kỳ Thí Phi phải chen lấn với người khác. Vậy nên hắn bao trọn con thuyền thoi. Cái giá phải trả vô cùng xa xỉ, ấy vậy mà vẫn chưa hao hết nửa khối linh thạch thượng phẩm.
Sau khi cả hai cùng bước lên, con thuyền rời bến. Nó là chiếc đầu tiên khởi hành.
Đông Độ châu được biển cả mênh mông bao lấy. Khi đạo tu còn sinh sống trên mảnh đất này, họ cho rằng nơi đây là trung tâm của thế giới, là lục địa duy nhất.
Nhưng rồi khi có người tình cờ băng qua thâm uyên, lại may mắn trở về, mọi người mới biết, ở phía bên kia còn có một vùng đất màu mỡ khác.
Người người đua chen hòng được đặt chân lên tân đại lục. Tiếc rằng, lượng người an toàn cập bến chưa bằng một nửa người đi.
Con thuyền này cần nửa tháng để đi hết hành trình, nhưng bởi Quỳ Mão ra giá cao hơn nên khoảng thời gian này được rút ngắn lại rất nhiều.
Quỳ Mão cứ thấp thỏm đợi giờ phút Kỳ Thí Phi sai mình nấu nướng. Thời gian quá ngắn nên hắn chỉ kịp học một món để lỡ như tôn thượng muốn ăn thì chí ít cũng có một đĩa bưng lên được.
Hắn không biết rằng, cái vẻ bồn chồn này của mình thú vị đến mức nào. Kỳ Thí Phi chỉ cần thế cũng đã đủ giải buồn, có ăn uống hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Cửa vào thâm uyên, trung tâm biển lớn.
Cơn lốc xoáy hình phễu xuất hiện trên mặt biển. Nó điên cuồng hút lấy lượng nước xung quanh rồi cuốn chúng theo chiều kim đồng hồ, dẫn về nơi bí ẩn nào đó.
Người ngồi trên con thuyền xa hoa sẽ bị đuổi xuống dọc đường. Thuyền ấy tuy có vẻ cao cấp nhưng lại không chịu nổi sức giật của cơn lốc. Hơn nửa số người trên đó đều không ngờ rằng mình sẽ bị thả giữa đường. Kết cuộc của họ, nếu không bị sinh vật biển ăn thì cũng bị lốc xoáy nghiền nát.
Khách của con thuyền có phần thân dày thì may mắn hơn một chút, bởi nó sẽ xoay theo dòng nước, thuận theo lốc xoáy, đưa người tới cửa. Những những người này có chết trong thâm uyên hay không thì nó chẳng quan tâm.
Chỉ thuyền thoi mới đưa người tới doanh địa cố định ở thâm uyên, giúp tu sĩ có thời gian làm quen, hỏi đường và mua thêm các vật dụng cần thiết. Đông Độ châu vốn nguy hiểm trùng trùng, trong thâm uyên lại càng hỗn loạn, hắc ám.
Lần đầu được chứng kiến cơn lốc xoáy hùng vĩ như thế, Quỳ Mão không khỏi sững sờ.
Đứng trước nó, con thuyền này chẳng khác nào