Mất chừng hơn một khắc để có thể đi tới đáy của cơn lốc.
Quỳ Mão cứ ngỡ rằng, ở đó sẽ là một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ – giống như bản thân cơn lốc đã vốn thế, nhưng không ngờ trước mắt hắn lại là một khu mái vòm.
“Ai đã xây nó?” Quỳ Mão sửng sốt.
Mấy dòng thủy lưu quấn lấy nhau dưới chân cơn lốc đã bị mái vòm chặn đứng. Từ giữa cửa vào có thể thấy dòng nước biển trút xuống ồ ồ như thác, nhưng nguồn sức mạnh đủ sức nghiền nát một tu sĩ cảnh giới Quy Nguyên dường như đã hoàn toàn biến mất.
“Mấy vạn năm trước, rất nhiều đạo tu và ma tu ở cảnh giới Đăng Vũ đã cùng nhau dựng lên khu này. Là cánh cửa để bước vào Đông Độ châu nên nó được lấy tên Đông Độ Hoàn.” Kỳ Thí Phi thản nhiên nói.
Quỳ Mão ngạc nhiên lắm, hai mắt hắn trợn tròn. Từ nhỏ, hắn đã được dạy rằng, ma tu và đạo tu là kẻ địch của nhau, chưa từng biết rằng đã từng có thời kỳ đôi bên hòa bình hiệp tác.
Dường như nhận ra những thắc mắc qua ánh mắt hắn, Kỳ Thí Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Dù sao thì hồi đó cũng sống chung một đại lục, coi như là đồng lòng khi đối địch với thế lực bên ngoài. Tiếc rằng lũ đạo tu kia am hiểu trò qua cầu rút ván, sau khi bỏ trốn liền phá sập Đông Độ Hoàn. Phải đến sau này, nó mới được các tiền bối xây dựng lại.”
Những cảm xúc chân thật của Quỳ Mão được thể hiện rõ qua ánh mắt hắn, chúng biến đổi theo từng lời thuật lại của Kỳ Thí Phi. Ngạc nhiên, rồi giận dữ, cuối cùng là kính nể.
Những cảm xúc phong phú ấy cứ nhoáng qua nhoáng lại trong ánh mắt người thanh niên, thực thú vị. Kỳ Thí Phi nhớ tới cái lần ở tiểu bí cảnh Xích Luyện, dòng cảm xúc của hắn cũng biến đổi như thế bèn cười khẽ, rồi y cứ thế đi về hướng cánh cửa trong ánh nhìn khó hiểu của Quỳ Mão.
Thuyền trưởng từ từ lái thuyền cập bến, gã ló đầu ra nói lớn: “Hai vị, chúng ta chỉ nghỉ một ngày, giờ này ngày mai, cả hai nhất định phải quay lại, nếu không thì ta cũng không đợi đâu!”
Quỳ Mão trừng mắt nhìn gã một cái: dám nói chuyện kiểu đó với tôn thượng, chán sống sao?
Thuyền trưởng là người từng trải, tiếp xúc với đủ các hạng người, trong đó có biết bao ma tu hung tợn, ấy thế mà sát khí của người thanh niên này vẫn khiến gã ớn lạnh, phải lặng lẽ rụt đầu về.
Quỳ Mão nhìn chằm chằm vào khoang thuyền một hồi rồi mới theo chân Kỳ Thí Phi xuống đất.
“Mấy kẻ này chuyên bắt nạt kẻ yếu, ngươi càng khách sáo chúng càng lên mặt.” Kỳ Thí Phi bỗng nhiên cất lời.
“Vâng.” Quỳ Mão gật đầu đồng tình. Gã mà dám quẳng bọn họ lại thật thì cứ chờ sự truy sát của Lược Ảnh vệ của Ngục Thiên tông đi!
Quỳ Mão không nhận ra rằng, câu nói khi nãy của ma tôn đại nhân có ý ngầm khen mình. Hắn cứ tưởng tôn thượng có đồng quan điểm với mình mà thôi.
Kỳ Thí Phi liếc nhìn Quỳ Mão một cái, nhẹ nhàng lắc đầu. Y quả thực chẳng biết nói gì trước sự chậm tiêu của cậu Lược Ảnh này.
Đặt chân lên bình thai mới thấy nơi này không chỉ lớn, mà còn tấp nập người qua lại.
“Cẩn thận, vùng này không chỉ có ma tu, mà đạo tu cũng không ít.” Giọng nói của Kỳ Thí Phi vang lên trong đầu Quỳ Mão.
Đây là lần đầu tiên ma tôn đại nhân dùng phép truyền âm nhập mật với hắn, người thanh niên có chút hưng phấn.
Hắn đưa mắt nhìn quanh một phen, quả nhiên phát hiện ra vài kẻ có khí chất khác hẳn ma tu – ấy chính là đạo tu.
Khóe miệng Kỳ Thí Phi nhếch lên một cái, nói: “Mấy trưởng bối của lũ đạo tu biết rõ nơi này, hẳn cũng đã dặn chúng phải cẩn thận. Vậy mà chúng chẳng thèm ngụy trang chút nào. Cứ thế lên bờ thì chẳng khác nào dê béo.Không phải ai cũng là Bạch Dương Phàm, huênh hoang kiêu ngạo suốt dọc đường đi mà không gặp phải đối thủ khó nhằn.”
Những người tu chân ở đại thế giới La Viên luôn khuyến khích việc đi du lịch để rèn luyện bản thân, vậy nên, cứ đến giai đoạn nào đó, họ sẽ lịch lãm để mở mang kiến thức.
Đông Độ châu nguy hiểm, nhưng lại có nhiều kỳ ngộ và tài phú. Dù một năm có không biết bao người mất tích tại đây, nhưng đạo tu vẫn ùn ùn kéo tới để thám hiểm, tìm kiếm bảo bối.
Có thể nói, Đông Độ Hoàn là nơi cuối cùng chúng đạo tu có thể an tâm và nghỉ ngơi trước khi đặt chân vào vùng đất của ma tu. Vậy nên, ở đây có một tu sĩ đạo tu ở cảnh giới Hóa Thần đóng giữ để đảm bảo an toàn cho các vãn bối.
Chúng ma tu đương nhiên không muốn nơi này có dính dáng tới lũ đạo tu. Ban đầu đôi bên cũng chiến đấu kịch liệt, tuy nhiên, so với sự đoàn kết và có tổ chức chặt chẽ của đạo tu thì lực lượng của ma tu quá đỗi rời rạc, thậm chí hàng loạt môn phái của chúng còn bỏ bê trận xung đột này. Thành ra, các ma tu ở Đông Độ Hoàn đành phải nhượng bộ, cho phép thế lực của đạo tu được tồn tại ở đây.
Dù vậy nhưng ma tu mới là kẻ nắm thế chủ đạo ở nơi này, mặc cho số lượng đông đúc của đạo tu. Vị tu sĩ Hóa Thần kia không để tâm tới những cuộc phân tranh nhỏ lẻ, chỉ khi lợi ích chung bị uy hiếp, hắn mới ra mặt.
Mới chỉ đi được một chốc mà Quỳ Mão và Kỳ Thí Phi đã gặp ba cuộc cãi vã, một người đang mải đấu pháp.
“Ngày nào mà không có chừng bảy, tám người chết thì nơi đây không còn là Đông Độ Hoàn nữa.” lời này đã được lưu truyền suốt bao nhiêu năm.
“Tôn thượng, giờ chúng ta đi nơi nào?” Quỳ Mão cho rằng Kỳ Thí Phi muốn mua đồ, nhưng ở đây ngư long hỗn tạp, cái bản tính của một trung phó trong Quỳ Mão nổi lên, hắn vô cùng lo lắng sẽ có kẻ mắt mù mà đi mạo phạm ma tôn đại nhân.
Kỳ Thí Phi quăng cho hắn một ánh nhìn bực dọc. Y từng nhiều lần đi qua đi lại giữa Đông Độ châu và Tây Tứ châu, đương nhiên không cần chuẩn bị gì. Giờ dẫn theo cậu Lược Ảnh này chẳng qua là để giúp cậu ta mở mang đầu óc mà thôi.
Nhưng Kỳ Thí Phi không muốn nói rõ mình có ý tốt với người ta như thế nào, y chỉ