Kỳ Thí Phi không đáp lại lời suy đoán của Quỳ Mão.
Gần trăm năm qua, trong lúc qua lại giữa hai đại lục, càng lúc, Kỳ Thí Phi càng cảm thấy những ngày tháng bình yên chẳng thể kéo dài đến vĩnh viễn. Giữa đạo tu và ma tu nhất định sẽ nổ ra chiến tranh.
Việc tu hành của chúng tu sĩ vốn đã là ngược với ý trời. Những kẻ phàm nhân lại dám hấp thu linh lực, tìm kiếm linh thạch, linh thực, khống chế và nô dịch linh thú, linh cầm. Chúng trở thành những người đứng trên đỉnh của đại thế giới La Viên, hưởng thụ bao điều ưu việt.
Một đại lục không có đủ sức chứa cho số lượng tu sĩ đông như thế.
Trận chiến của vạn năm trước, lấy cớ là mâu thuẫn pháp môn giữa đạo tu và ma tu, nhưng thực chất là bởi đôi bên muốn giành giật tài nguyên.
May là cuối cùng, Tây Tứ châu được phát hiện thì chiến tranh mới chấm dứt bằng việc đạo tu rời khỏi Đông Độ châu.
Mà hiện tại, trải qua hơn vạn năm nghĩ ngơi dưỡng sức, nhân khẩu của Tây Tứ châu đã đạt ngưỡng bão hòa, mâu thuẫn nảy sinh, nếu không tìm được giải pháp, chẳng mấy chốc mà lại có chiến tranh. Đạo tu hiển nhiên không muốn trong nội bộ sẽ có cảnh ‘người ta lại đánh người mình’, để rồi cuối cùng, chẳng ai là kẻ thắng.
Khi du lịch Tây Tứ châu, Kỳ Thí Phi đã nhìn thấu những lục đục ấy.
Y từng tự đặt mình vào vị trí của đạo tu, và rút ra kết luận: nếu là mình, biết ở phía bên kia thâm uyên có một vùng đất màu mỡ và dồi dào tài nguyên, vì cớ gì mà không cướp chứ?
Nguyên nhân vì sao thì đâu cần nghĩ nhiều, chỉ riêng ‘tài nguyên’ cũng đủ để lôi kéo người chiến cùng mình rồi.
Kỳ Thí Phi sớm biết rằng tài nguyên của chúng đạo tu đã cạn kiệt, nên mới nghĩ ra kế tha hóa Bạch Dương Phàm.
Cậu chàng Lược Ảnh chỉ náu mình trong lăng mộ để bảo vệ quan tài y, không giao thiệp với thế giới bên ngoài nên chỉ biết được kết cục rằng sẽ có chiến tranh giữa đạo tu và ma tu, nhưng quá trình thế nào thì lại không rõ.
Dù sao thì cũng phải vài năm nữa chuyện đó mới xảy ra, Kỳ Thí Phi tạm thời không lo đến nó.
Giờ y chỉ muốn quan tâm tới việc của người đang đứng trước mặt đây.
“Quỳ Mão, ngươi có muốn trở thành một tu sĩ thực sự không?” Kỳ Thí Phi nhẹ nhàng hỏi.
Quỳ Mão ngẩn người, hắn định nói rằng mình đã là tu sĩ rồi mà. Nhưng ngẫm lại, giờ hắn không có ma chủng, sau này có lẽ cũng không có, thế thì sao có thể được tính như người tu chân chứ.
Nhưng giờ, hắn chỉ hoang mang không rõ tôn thượng hỏi vậy là có ý gì.
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là có muốn hay không?” Kỳ Thí Phi không để tâm tới vẻ hoang mang của người thanh niên, chỉ hỏi thế.
Quỳ Mão siết chặt tay thành hình quả đấm. Hắn đã quyết tâm phải bảo vệ tôn thượng, phải trở nên mạnh hơn. Hắn đương nhiên muốn được trở thành một tu sĩ chân chính.
Dù chúng Lược Ảnh may mắn có thứ pháp bảo như ma chủng, chỉ cần sử dụng là sẽ trở thành tu sĩ cao giai, nhưng thứ sức mạnh đó không thuộc về mình.
“Thuộc hạ muốn!” Quỳ Mão gật đầu dứt khoát.
Bờ môi Kỳ Thí Phi cong lên một nụ cười khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc, bờ môi xinh đẹp hé mở: “Vậy thì, hôn ta đi.”
… Hả?!
Quỳ Mão ngơ ra!
Hắn lại bắt đầu nghi ngờ không biết đây có thực là mơ, và kẻ này có thực là tôn thượng không. Ngài ấy sao có thể thốt ra ba tiếng ‘hôn ta đi’ chứ?
Đôi mắt của Kỳ Thí Phi thoáng híp lại. Thấy Quỳ Mão vẫn ngơ ngẩn, y cảm thấy có chút bất an. Đừng nói rằng hắn lại choàng tỉnh nữa chứ?
“Tôn thượng? Thuộc hạ không hiểu ý của ngài.”
May mà lần này, thế giới trong mơ không sụp đổ, người thanh niên chỉ dịch mông ra sau rồi dè dặt hỏi.
Kỳ Thí Phi bực lắm, y gắng mà nuốt cái ngụm máu sắp trào ra vào lòng. Sao lúc nào cậu chàng Lược Ảnh này cũng không nghe theo ý y chứ!
Nụ cười trên gương mặt Kỳ Thí Phi tắt hẳn, hắn sầm mặt, giọng điệu lạnh lẽo: “Ta ra lệnh, hôn ta, ngay bây giờ!”
Một mệnh lệnh ngắn gọn, rõ ràng, dứt khoát. Quỳ Mão không thể tự huyễn hoặc rằng lời khi nãy của tôn thượng chỉ là mình nghe nhầm nữa.
Hắn cất tiếng hỏi, lòng lại thấp thỏm bất an: “Tôn thượng…chuyện này có liên quan gì đề việc thuộc hạ muốn trở thành tu sĩ chân chính?”
Dùng đến mệnh lệnh rồi mà hắn vẫn không chịu hôn, Kỳ Thí Phi sa sầm mặt mày.
Sắc mặt Kỳ Thí Phi quá đáng sợ, nếu ở một khung cảnh khác, và kẻ đang ở đây là một người khác, chắc gã đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, hoặc chạy trốn mất tăm.
Nhưng hiện tại, y đang ở trong giấc mơ của Quỳ Mão,Quỳ Mão là chủ nơi này, hơn nữa Kỳ Thí Phi vẫn còn ở trong cơ thể của người thanh niên nên y không thể làm hại hắn.
Vậy nên, Quỳ Mão không hề cảm thấy sự nguy hiểm tỏa ra từ ma tôn đại nhân. Hắn nhận ra ngài ấy không vui là nhờ nét mặt mà thôi.
Kỳ Thí Phi nghiến răng nghiến lợi: “Hiện ta đang nằm trong thức hải của ngươi, ngươi không có tử phủ, không có thần niệm, thần hồn của ta bị giam giữ tại nơi này. Chúng ta cần có sự tiếp xúc gần gũi mới có thể giúp thần hồn của ta xuyên qua cơ thể ngươi để rời đi, hiểu chưa?!”
Quỳ Mão ngộ, ra là thế.
Đương nhiên là y lừa hắn.
Kỳ Thí Phi hừ lạnh. Cần thân mật nhưng đâu nhất thiết phải hôn, cầm tay, ôm ấp cũng được.
Kỳ Thí Phi quyết tâm phải giành được trái tim của Quỳ Mão. Y là người theo trường phái hành động, lại giỏi về lợi dụng và tự tạo cơ hội cho mình.
Hiện người thanh niên chỉ coi y như tín ngưỡng, không hề có chút ý nghĩ mơ màng nào.
Không có cũng không sao, y sẽ cố tình tạo ra những tình huống thân mật, từ từ chuyển hóa sự sùng bái này thành tình yêu.
Y không tin là mình không thể khiến tình cảm của cậu chàng Lược Ảnh này thay đổi!
Sự kiêu ngạo của Kỳ Thí Phi không cho phép y hạ mình theo đuổi một cách trắng trợn. Y dự tính lợi dụng sự ngoan ngoãn, và niềm tin tuyệt đối của Quỳ Mão dành cho mình để khiến cảm xúc của người thanh niên âm thầm biến đổi.
Quỳ Mão đứng trước mặt Kỳ Thí Phi, tay chân quếnh quàng chẳng biết để đâu cho ổn, cũng chẳng dám nhìn vào mặt y.
Kỳ Thí Phi dẹp thẳng ghế ngồi của Quỳ Mão và chiếc bàn tròn chắn giữa hai người. Giữa không gian này chỉ còn lại tọa ỷ của y.
Y kiên nhẫn chờ Quỳ Mão. Y biết, phải để hắn chủ động làm việc này.
Nhưng đợi thêm chút nữa, e rằng hắn sẽ tự tỉnh lại mất.
Quỳ Mão tự cổ vũ mình hồi lâu mới dám ngượng ngùng nhắm mắt lại, khom lưng xuống, hướng môi mình về phía môi tôn thượng dưới ánh nhìn của Kỳ Thí Phi.
Thấy hắn như vậy, Kỳ Thí Phi cũng trở nên căng thẳng, y hơi khép mắt lại, đợi đến khi Quỳ Mão ghé tới gần thì khẽ nghiêng đầu, để môi hắn chạm khít môi mình.
Trong tích tắc