Khi chưa rõ tình cảm của mình, Kỳ Thí Phi từng nghĩ rằng giết người thanh niên là cách tốt nhất để có được hắn. Sau rồi, nhìn Quỳ Mão bị thương thì đau lòng, thấy hắn gặp nguy hiểm lại lo lắng, y biết rằng mình không thể tàn nhẫn như trước được nữa.
Ma tôn đại nhân chưa từng làm khó bản thân bao giờ. Nếu không thể chịu đựng được việc mất đi hắn, thì phải nhất quyết cam đoan cậu chàng Lược Ảnh có thể bình an và vĩnh viễn ở bên y.
Việc được Chu Bích đưa thẳng về Ngự Linh tông đúng là cơ hội trời ban, tiết kiệm được cả thời gian tìm phối phương và nguyên liệu của Kỳ Thí Phi, giúp hắn có thể sớm tiến hành bước tiếp theo.
Chưa từng thấy mà ma tôn đại nhân đã cho rằng viên Tái Tạo đan kia là thứ nằm chắc trong lòng bàn tay mình rồi.
Bấy giờ Quỳ Mão mới biết, tôn thượng đã lo toan bao chuyện xa xôi cho mình như thế!
Người thanh niên cảm động không nói nên lời, hắn bước tới, quỳ dưới chân Kỳ Thí Phi, thành kính cúi đầu: “Thuộc hạ không biết rằng ngài đã phải phí bao tâm sức cho mình như vậy. Ơn huệ này xin được ghi tận đáy lòng, không biết báo đáp thế nào mới xuể.”
Kỳ Thí Phi yên lặng nhìn đỉnh đầu hắn, nghĩ thầm: về sau sẽ có lúc ngươi phải báo đáp, đến lúc ấy không muốn cũng không được!
Ma tôn đại nhân lạnh nhạt đáp lại: “Ngươi chuẩn bị tinh thần dùng cả đời để báo đáp đi. Bản tôn tuyệt không cho phép ngươi trái lời và phản bội.”
Người thanh niên tuân mệnh: “Ấy là lẽ dĩ nhiên!”
Kỳ Thí Phi hừ một tiếng ra vẻ vừa lòng. Y đứng dậy, ngoại sam nguyệt sắc phất qua gương mặt Quỳ Mão, hương thơm thanh thanh lành lạnh phả vào sống mũi người thanh niên.
Quỳ Mão bất giác nhớ lại nụ hôn trong mộng, nhớ tới bờ môi mềm mại….Thoáng chốc mà mặt hắn đã đỏ lựng lên.
Hắn tự sỉ vả bản thân, sao dám có những ý nghĩ mơ màng, bất kính thế chứ.
“Ngẩn ra đó làm gì?” Nghe giọng của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão vội vàng đứng dậy.
Khi hắn xoay người lại nhìn, căn phòng đã trở nên khác hẳn.
Mọi đồ đạc – đến ngay cả chiếc giường ngoài cửa của hắn – đều được đổi hoàn toàn sang phong cách mà Kỳ Thí Phi thích.
Quỳ Mão ngơ ra, ấp úng nói: “Nếu tôn thượng đã khỏe lại, thuộc hạ đương nhiên phải quay về phòng của mình. Nào có chuyện thuộc hạ và tôn thượng lại ở cùng một gian chứ.”
Kỳ Thí Phi ngồi xuống chiếc ghế bành, liếc nhìn người thanh niên: “Ngươi phải ở lại đây, phòng khi Chu Bích đột nhiên tới thì ta còn có thể náu vào thức hải của ngươi, tránh lộ sơ hở.”
Quỳ Mão khẽ nhíu mày. Ma tôn đại nhân chỉ xuống chiếc ghế cạnh mình, người thanh niên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn hỏi: “Tôn thượng có dự tính gì.”
Kỳ Thí Phi ngả mình ra sau đầy biếng nhác, nói: “Đại tông môn như Ngự Linh tông, nhìn thoáng qua thì có vẻ quản lý rời rạc, nhưng thực chất lại có quy định cực kỳ nghiêm ngặt. Với tu vi kém cỏi như hiện giờ, đa phần các pháp thuật ngươi đều không thực hiện được. Vậy nên, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở lại nơi này, chuyện còn lại bản tôn sẽ lo. Pháp trận phòng ngự ở đây sao làm khó được ta.”
Kỳ Thí Phi từng trải qua bao sóng gió, bao chiêu đòn sát thủ của y đâu chỉ là mấy thứ được đặt bên người.
Đến Quỳ Mão còn biết phải giấu không gian của mình đi, sao Kỳ Thí Phi có thể cất những thứ quan trọng ở chiếc nhẫn tầm thường thế chứ.
Không ngoan tuyệt tới độ nhét không gian vào da thịt như Quỳ Mão, nhưng không gian của Kỳ Thí Phi cũng được giấu ở nơi bí mật không ai phát hiện nổi: thần hồn của y.
Nghĩ đến đây, Kỳ Thí Phi đột nhiên ngẩng đầu nói với Quỳ Mão: “Cởi đồ ra.”
Nghe thế, cậu chàng Lược Ảnh điếng người, cơ thể run lên.
Tôn thượng thật kỳ quái. Sao ngài luôn buộc hắn làm những chuyện chẳng thể hiểu nổi. Đầu tiên là hôn – đương nhiên hắn biết ấy là chuyện bất đắc dĩ, giờ lại bắt cởi đồ là sao?
Người thanh niên nhìn Kỳ Thí Phi với vẻ bối rối.
Tốt lắm, không còn ngu trung như trước nữa. Kỳ Thí Phi híp mắt, một tay chống trán, ung dung nhìn Quỳ Mão: “Chẳng phải ngươi vừa bảo sẽ vâng lời bản tôn sao. Có nhẽ nào chỉ là nói suông?”
Quỳ Mão hạ quyết tâm, cởi áo khoác ra.
“Cả bên trong nữa.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của tôn thượng, hắn đành cởi nốt áo lót.
Thấy đã xong xuôi, Kỳ Thí Phi ngồi thẳng dậy, nhìn bờ ngực săn chắc của người thanh niên.
Cơ thể hắn còn sót lại nhiều vết thương, nhưng đã ít hơn hồi còn trong ảo cảnh.
Kỳ Thí Phi trỏ tay vào vết sẹo giữa ngực hắn, hỏi: “Ngươi giấu không gian ở đây sao?”
Quỳ Mão thoáng run lên khi ngón tay của tôn thượng chạm tới mình. Thấy thế, ma tôn đại nhân cố tình chạm thêm hai cái nữa.
“Tôn thượng!” Quỳ Mão không kìm lòng được mà hô lên. Hắn nhìn về phía vị ma tôn đại nhân càng lúc càng khó lường với vẻ tội nghiệp, ánh mắt khẩn khoản, mong ngài đừng đùa bỡn gã thuộc hạ hàm hậu tận tâm này nữa.
Kỳ Thí Phi muốn trêu chọc hắn thêm, nhưng y biết làm quá sẽ không tốt.
Y lấy hộp thuốc trị thương, dùng ngón tay quệt một chút rồi thoa lên vết sẹo của Quỳ Mão.
Thuốc Kỳ Thí Phi dùng đều là hàng thượng phẩm, y vừa thoa lên, ngực Quỳ Mão đã cảm thấy nóng nóng rát rát.
Thì ra tôn thượng định