Ngự Linh Tông là một trong những tông môn lớn nhất của đạo tu. Địa vị của nó sáng ngang với Ngục Thiên Tông trong giới ma tu.
Khi đôi bên chưa trở mặt, Bạch Dương Phàm từng ngây thơ kể hết mọi chuyện của tông môn – đặc biệt là về Chu Bích – khi Kỳ Thí Phi lựa lời dò hỏi. Hắn thiếu trải đời nên mới tin chuyện một tu sĩ Đại Thừa như y chưa từng rời khỏi Đông Độ Châu.
Ấy cũng bởi cái ngoại hình của Kỳ Thí Phi dễ khiến người khác tô vẽ bao phẩm chất tốt đẹp cho y. Nhưng thực tế là, số phận long đong khiến Nam Cảnh ma tôn trở thành kẻ vừa cảnh giác, vừa nhạy bén, lại vừa túc trí đa mưu.
Bạch Dương Phàm không nhận ra cái người cùng mình xưng huynh gọi đệ này đang dò la tin tức, nên mới vui vẻ để lộ bao chuyện của Chu Bích. Trong đó, việc luyện đan được nhắc tới nhiều nhất.
Chính vì chuyện này mà Kỳ Thí Phi mới nhanh trí nghĩ ra việc tới trộm đan. Chỉ trách đồ đệ Bạch Dương Phàm giỏi bán thầy quá!
Việc đại tông chủ là luyện đan sư cao cấp khiến thời kỳ này, Ngự Linh Tông có rất nhiều luyện đan sư. Thành ra, lượng linh dược trong Ngự Linh Các vô cùng phong phú.
Ngoại trừ một số đan dược hiếm có, thì đa phần linh đan tại đây đều được sử dụng cho tu sĩ cảnh giới Hóa Thần trở xuống. Tuy Kỳ Thí Phi không dùng được, nhưng có thể để lại cho cậu chàng Lược Ảnh. Lượng thuốc này đủ cho hắn dùng suốt hơn nghìn năm.
Kỳ Thí Phi vét sạch cả gian phòng, rồi lặng lẽ rời đi mà không để tu sĩ canh giữ phát hiện.
Y còn thăm dò địa thế của Ngự Linh Tông, ngoài phi đảo Thanh Đảo của Chu Bích thì không nơi nào ma tôn đại nhân không đáo tới.
Chu Bích quả là dẫn sói vào nhà. Tường phòng ngự của Ngự Linh Tông rất nghiêm ngặt, chẳng dễ gì để đột nhập từ ngoài vào. Thế nhưng, nếu như đã vào trong thì những cấm chế được sử dụng để quản lý môn đồ không làm khó được Kỳ Thí Phi,
Ma tôn đại nhân rời đi đã hơn một ngày, Quỳ Mão lo lắng cồn cào, đi qua đi lại không thôi.
Thấy người thanh niên sốt ruột như vậy, lòng Kỳ Thí Phi chợt ấm áp.
Tình cảm hắn dành cho mình không phải tình yêu, nhưng sự trung thành ấy cũng đủ để y cảm động.
“Ngươi đang chờ ta sao ?” Kỳ Thí Phi lên tiếng hỏi.
Quỳ Mão giật mình, cười đáp lại: “Ngài về rồi. Mọi chuyện có ổn thỏa không?”
Kỳ Thí Phi cố tình nghiêm giọng: “Ra ngươi chỉ quan tâm tới việc ta có lấy đươc Tái Tạo Đan hay không à?”
Quỳ Mão ngây ra, vội vã giải thích: “Không phải vậy, đương nhiên là thuộc hạ lo lắng cho ngài hơn hết thảy!”
Kỳ Thí Phi cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi được Quỳ Mão quan tâm, y đưa tay xoa nhẹ đầu hắn: “Thế thì tốt.”
Y lấy ra một bình ngọc tỏa thứ ánh sáng xanh dịu nhẹ, rồi đổ ra một viên thuốc màu lục, rồi đặt viên thuốc ấy vào chiếc bình bạch ngọc bé – chỉ chứa nổi một viên linh đan.
“Ngươi cất kỹ, đợi thêm một khoảng thời gian nữa hẵng uống.” Kỳ Thí Phi dặn dò.
Quỳ Mão đưa hai tay ra đón, cung kính nhận lấy bình ngọc có thể giúp mình thay đổi vận mệnh này. Hắn không kiềm nổi sự phấn khích: “Đây chính là Tái Tạo Đan sao.”
“Đúng thế.” Kỳ Thí Phi vừa lòng khi thấy người thanh niên vui vẻ như vậy.
Khi đã bình tĩnh lại, Quỳ Mão cất bình ngọc cẩn thận rồi ngẩng đầu lên nhìn tôn thượng, hỏi: “Sao lại phải đợi…chẳng nhẽ tôn thượng còn việc gì phải làm?”
Kỳ Thí Phi bước lại gần tọa ỷ, phất tay áo rồi ngồi xuống, cười gian trá: “Đợi một tuồng kịch thôi.”
Hàng ngày, có không biết bao đệ tử của Ngự Linh Tông tới Ngũ Linh Các. Đệ tử cấp thấp nhận phần thưởng hàng tháng, đệ tử cấp tới tới dùng linh thạch, linh dược để đổi linh đan.
Dù không đến mức bữa nào phòng thuốc cũng được mở, nhưng cứ cách chừng hai ngày lại có đệ tử Ngưng Hồn và Quy Nguyên tới lấy linh đan cao cấp.
Tu sĩ canh giữ ngơ ra khi mở cửa căn phòng. Rỗng tuếch. Linh đan trên ba mươi sáu kệ đều không cánh mà bay!
Vị đệ tử sợ đến tè ra quần, lăn từ tầng cao nhất xuống, kêu khóc báo tin dữ cho người quản lý Ngũ Linh Các.
Tin Ngũ Linh Các bị mất sạch đan dược chấn động cả Ngự Linh Tông.
Chu Bích ngay lập tức bỏ dở chuyện luyện đan để tới Ngũ Linh Các điều tra. Nhưng gã đã rà soát gắt gao từ trong đến ngoài mà không tìm được chút dấu vết nào. Điều này cho thấy, kẻ gây án vô cùng gian trá. Lòng gã dậy lên nghi ngờ.
Nếu là người của ta, thì chắc chắn thuộc nhóm có chức tước. Còn nếu không, tu vi kẻ này phải từ Đại Thừa trở lên mới có thể chuồn êm vào nơi đây như thế.
Ánh mắt gã lạnh đi. Đoạn, gã bay vụt tới phi đảo Thanh Diên.
Kỳ Thí Phi đương nhàn nhã nói chuyện với cậu chàng Lược Ảnh, chợt rùng mình một cái. Y phất tay áo, đổi sạch đồ vật trong phòng rồi túm lấy cổ áo Quỳ Mão, kéo qua, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
“Ưm ?!!” Quỳ Mão sửng sốt, mau chóng giật lùi lại.
Hắn bối rối quay đầu ra nhìn thì thân xác ngài đã hóa về