Kỳ Thí Phi bật cười giận dữ, y nhìn về phía Hạ Hạc, khóe môi nhếch lên. Hạ Hạc đùng đùng phi về thì thấy một nam tử đẹp choáng ngợp nhìn mình cười bèn ngơ ra một thoáng.
Nào ngờ nhịp lỡ này lại hại hắn.
Kỳ Thí Phi phóng người lên, túm lấy áo Hạ Hạc, cuộn chân nguyên quanh nắm đấm rồi giáng đòn liên tục vào kẻ nọ.
Không phải đấu pháp, cũng chẳng đọ sức qua pháp bảo, mà dùng thẳng nắm đấm luôn! Những tu sĩ cao giai của đại thế giới La Viên chưa từng đánh lộn trắng trợn như vậy. Đây đúng là cảnh tượng trước giờ chưa từng xảy ra.
Lực đấm của Kỳ Thí Phi mạnh vô cùng, còn quấn chân nguyên, thành thử, y đánh cho Hạ Hạc phải gào khóc thảm thiết.
Hạ Hạc choáng váng, chẳng biết làm gì ngoài la thét.
Hắn chưa từng gặp Kỳ Thí Phi, nhưng nếu có thể túm chặt hắn chỉ bằng một tay thì tu vi của kẻ này chí ít cũng bằng mình.
Kỳ Thí Phi cứ nhằm vào mặt mà đánh, chẳng mấy chốc, mặt Hạ Hạc đã sưng vù lên, tới độ mẹ cha cũng không nhận ra.
Kỳ Thí Phi không chỉ dùng chân nguyên đánh vào thể xác Hạ Hạc, mà còn dùng thần niệm để siết chặt thần hồn của hắn. Thần hồn là nguồn cội của Hồn Tế, tấn công vào thần hồn khiến Hạ Hạc bị thương nặng hơn mấy vết bầm tím trên mặt nhiều.
Đừng nói tới chuyện phản kháng, đến trốn đi Hạ Hạc cũng chẳng trốn nổi. Hắn không chỉ đau mặt choáng đầu, mà từng cơn đau truyền tới từ thần hồn mới là điều khiến Hạ Hạc sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, Hạ Hạc đã co vòi, hắn biết điều mà hô lên: “Xin hãy nương tay! Xin nương tay!”
Kỳ Thí Phi không thèm để tâm tới, hiếm hoi lắm mới gặp được một bao cát bền bỉ thế này, sao có thể dễ dàng dừng lại.
Thấy cầu xin không được, Hạ Hạc bèn hô lên: “Xin hãy tha mạng! Ôi —- nội đạo tu đáng kính ơi!!! Chỉ cần ngài tha mạng cho ta, ta nhất định sẽ dâng hết những pháp bảo, linh thạch đang có!!!” Hắn không biết phải xưng hô thế nào, chẳng để ý đến chuyện mất mặt hay không, gọi thẳng người ta là “nội”.
Kỳ Thí Phi nhíu mày, rồi quăng một cái bạt tai trời giáng vào Hạ Hạc, khiến hắn tru lên thảm thiết.
“Thấy người sang bắt quàng làm họ!” Quỳ Mão đứng cạnh quát lên giận dữ, “Vị này chính là Nam Cảnh ma tôn, Kỳ Thí Phi.”
Kỳ Thí Phi có địa vị rất cao, chỉ cần có chút xíu quan hệ với y thôi cũng đã được nương nhờ ô dù rồi. Quỳ Mão nhất quyết không để gã Hạ Hạc này được đà dựa hơi!
Hạ Hạc nghe vậy, lòng hốt hoảng sợ hãi.
Hắn được tán tu nuôi dạy, bản thân cũng chẳng có thế lực nào chống lưng. Tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần như hiện tại, một là nhờ thiên phú xuất chúng, hai là do bản tính láu cá. Lại thêm trước giờ Hạ Hạc cũng khá may mắn, chỉ cần không tự đâm đầu vào chỗ chết thì mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái.
Hạ Hạc chưa từng chủ động chọc vào kẻ có tu vi cao hơn mình, dù đưa Bạch Dương Phàm vào tầm ngắm thì cũng chỉ dám nhân lúc con mồi rời xa tông môn để ra tay.
Giờ rơi thẳng vào tay Nam Cảnh ma tôn, bao ý nghĩ “Thôi xong đời!”, “Chết thật rồi!”, “Gã này chui ra từ đâu thế” bay vèo vèo qua tâm trí.
Bậc chí tôn của Ngục Thiên Tông đương nhiên không thèm để mắt tới chút của cái của hắn, giết một tên tán tu như hắn là chuyện nhẹ nhàng như bóp nghiến một con kiến. Căng thẳng dồn dén, nỗi sợ hãi khiến Hạ Hạc thiếu điều lắp bắp.
“Không dám, tiểu nhân không dám bắt quàng với ma tôn.”
Hắn nở nụ cười lấy lòng với Kỳ Thí Phi. Tiếc rằng, cái gương mặt ấy đang bầm dập te tue, sắc mặt lúc này lúc nọ như bảng pha màu, nụ cười méo xệch còn thê thảm hơn cả khóc.
Kỳ Thí Phi nhìn mà thấy gớm, bèn quăng hắn đi như quăng thứ đồ bẩn thỉu.
Sau khi lôi Hạ Hạc ra đánh như bao cát, bao bực dọc trong lòng Kỳ Thí Phi tan đi nhiều, đến dòng chảy của chân nguyên cũng thuận hơn. Y quay nhìn về phía Quỳ Mão, ánh mắt đang đằng đằng sát khí trở nên dịu dàng, “Ngươi muốn xử trí hắn sao đây?”
Quỳ Mão bỗng có cái cảm giác như thể chỉ cần hắn nói bất cứ điều gì, tôn thượng sẽ làm theo y như vậy. Nghĩ tới đó, người thanh niên nở nụ cười tự giễu, dạo này, mình đúng là càng lúc càng mơ hão…Lòng hắn nặng trịch, sắc mặt cũng chẳng nhẹ nhàng được gì, “Nghe theo ý tôn thượng.”
Hắn không có ý kiến gì, cũng không được vượt quyền, can thiệp vào quyết định của tôn thượng.
Kỳ Thí Phi bẽ mặt, vẻ mặt thoáng sượng sùng. Lúc quay đầu lại, sắc mặt lại càng u ám.
Bấy giờ, y nhìn cái tên đầu têu kia lại càng thấy ghét. Giết đi thôi! Ai bảo hắn xuất hiện đúng lúc này chứ, coi như là xui xẻo!
Cái sát khí ngập trời ấy khiến Hạ Hạc thét lên thê lương: “Đừng giết ta, ta có ích lắm! Ta ta ta có thể làm đầy tớ cho ngài, làm chó săn của ngài! Ngài sai ta thế nào ta làm thế đó!!”
Dự cảm chết chóc chưa từng siết chặt đến thế, Hạ Hạc vứt nốt chút tôn nghiêm còn lại, chỉ thiếu điều hóa thành chó để lấy lòng đấng tử thần trước mắt.
Kỳ Thí Phi cười lạnh. Những kẻ như Hạ Hạc y thấy nhiều rồi, hạng này lúc sợ vỡ mật thì nói ngọt lắm, nhưng nếu thả thật thì chúng chẳng hề biết ơn, mà chỉ muốn tìm cơ hội trả thù.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?” Ánh nhìn của Kỳ Thí Phi sắc lẻm, ngoại sam chập chờn dù không có gió, khí thế tỏa ra bừng bừng. Luồng khí của vị ma tu chí tôn ép cho Hạ Hạc phải uốn lưng, bất giác cúi rạp đầu xuống đất.
Quỳ Mão nhìn góc nghiêng gãy gọn của Kỳ Thí Phi mà mê đắm. Đã lâu rồi hắn không được thấy một Kỳ Thí Phi như thế, một Kỳ Thí Phi lạnh lùng, uy nghiêm, sâu không lường được, mang sức mạnh tuyệt đối không thể lung lay!
Những toan tính của Hạ Hạc đã bị Kỳ Thí Phi nhìn thấy. Vốn hắn định thử vận, muốn lừa nhau cho qua cửa tử, rồi tìm cách chạy trốn. Còn vụ trả thù thì hắn không dám thật.
Tiếc rằng Kỳ Thí Phi trải đời đã nhiều, không chừa chút cơ hội nào cho hắn. Hạ Hạc hoàn toàn bất lực, hắn không muốn chết, không muốn chết.
“Phải làm thế nào ngài mới chịu tin? Tiểu