Kỳ Thí Phi dùng bùa đưa tin rồi bình tĩnh nói: “Giờ chỉ cần đợi hắn chạy tới là được.” Y đưa mắt nhìn Hạ Hạc đang nằm bệt giả chết trên nền đất, cười lạnh, “Còn ngươi, chịu khó mấy bữa đi!”
Kỳ Thí Phi dùng cấm chế, khiến tu vi của Hạ Hạc giảm đi một phần ba.
Y quay sang bảo Quỳ Mão, vẻ mặt u ám: “Ta và ngươi mau quay về biệt viện.”
Quỳ Mão gật đầu, theo chân Kỳ Thí Phi bay vút về thành Thiên Trì. Tới nơi thì đã là hai canh giờ sau, trời tối sầm.
Kỳ Thí Phi giam Hạ Hạc trong một chòi gác, rồi rải bùa nổ chung quanh.
Hạ Hạc ghé cửa sổ nhìn trộm ra, trông được số bùa ấy bèn méo mặt.
Trời ạ, nhiều bùa nổ như thế, đúng là đại gia!
Sắc mặt Kỳ Thí Phi càng sa sầm, hắn nhét một lá bùa vào tay Quỳ Mão: “Nếu Hạ Hạc dám giở trò, ngươi dùng bùa là hắn sẽ nổ tan tành!”
Hạ Hạc rụt cổ, khẽ khàng rút khỏi cửa sổ.
Quỳ Mão cảm thấy tôn thượng có gì đó là lạ, nhưng hắn lại không rõ điều gì khiến ma tôn đại nhân phật lòng như vậy.
Kỳ Thí Phi đương nhiên không vui cho nổi, mãi tới giờ y mới biết, vì cớ gì mà hôm trước mình lại bực dọc bồn chồn, lòng dạ thấp thỏm như thế.
Thì ra, y đã tới đường biên thăng cấp. Vốn y định mặc kệ, đợi lâu được chừng nào thì đợi cho nó tự đột phá.
Trước đây chưa có tu sĩ nào lại bỏ mặc tu vi của mình như vậy, nên Kỳ Thí Phi không biết rằng, nếu không bế quan, luồng năng lượng trong cơ thể sẽ xao động, khiến tâm tình bị ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi đánh Hạ Hạc một trận, thân thể hắn sảng khoái hơn, cách lằn ranh chỉ chập chờn có chút, thậm chí còn thoáng men qua. Điều này khiến y cứ lưng chừng giữa cảnh giới Đại Thừa trung giai và Đại Thừa cao giai.
Chẳng còn cách nào, Kỳ Thí Phi đành phải bế quan để đánh tan rào cản này, tránh việc cảm xúc bị ảnh hưởng, rồi lại gây ra cái chuyện thiếu điều khiến cả hai mất mạng như giờ.
Kỳ Thí Phi bế quan. Quỳ Mão nghiêm túc chấp hành công việc, đứng ngoài căn chòi, giám sát Hạ Hạc từng li từng tí.
Hạ Hạc thường ra cửa sổ lượn qua lượn lại. Không biết Kỳ Thí Phi đi chỗ nào rồi, chỉ để lại một tu sĩ Quy Nguyên trông coi mình. Hắn vẫn chưa nguôi ngoai ý đồ chạy trốn.
Kỳ Thí Phi không tước túi không gian của hắn, vậy nên, mỗi lần Hạ Hạc lượn qua cửa sổ là mỗi lần gương mặt thư sinh kia lại lành lặn hơn chút, rồi rốt cục nó cũng trở về được cái vẻ tuấn tú vốn có.
Quỳ Mão đanh mặt, bóng lưng thẳng băng không hề nhúc nhích, xứng với cái danh của một kẻ trông giữ nghiêm ngặt.
Hạ Hạc không tìm được chút lơ là nào của người thanh niên, chỉ đành giận giữ về phòng tu bổ thần hồn của mình.
Trưa hôm sau, khắp thành Thiên Trì bỗng nổi trận cuồng phong. Cơn cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện khiến nhiều người không kịp đề phòng, nhiều thứ chưa kịp gia cố đã bị cuốn lên trời, rồi thổi mất. May rằng sắc lệnh mà quốc vương ban ra trước đây vẫn còn hiệu lực, đa phần mọi người đều ở trong nhà, lúc cuồng phong nổi lên đều kịp chạy vào trong nên mới không bị đồ đạc đập vào người.
Trận cuồng phong này là do Kỳ Thí Phi gây nên.
Tu vi của y quá cao, lúc đột phá tiểu cảnh giới đã hút cạn linh khí trong vùng. Linh khí những nơi khác ùa tới để bù lấp nên mới có hiện tượng này xảy ra.
Hiện tượng xảy ra lúc linh khí bị rút cạn khiến cả Quỳ Mão lẫn Hạ Hạc đều sửng sốt.
Khi biết được nguyên nhân là Kỳ Thí Phi đột phá, cảm xúc đôi bên hoàn toàn trái ngược, Quỳ Mão là mừng rỡ, Hạ Hạc lại như đưa đám.
Trước Kỳ Thí Phi là Đại Thừa trung giai mà đã đánh cho hắn sấp mặt, giờ thăng lên thành Đại Thừa cao giai thì hắn càng không thể chống lại.
Đột phá xong, Kỳ Thí Phi không bế quan mà lạnh mặt đi ra.
Y đi tới căn chòi, Quỳ Mão trông thấy bèn vui sướng nói: “Tôn thượng, chúc mừng ngài đã thăng lên Đại Thừa cao giai.”
“Ừm.” Kỳ Thí Phi hừ một tiếng với điệu khó chịu, lòng y vẫn cứ bực dọc. Vốn y định kìm tốc độ tu luyện của mình lại để đợi Quỳ Mão. Nhưng không ngờ thiên phú của thuần linh thể quá xuất sắc, dù y không muốn, nhưng tu vi vẫn cứ bị thúc cho tăng lên.
Y nhìn sâu vào Quỳ Mão đang mừng rỡ cho mình, nếu y không kìm lại được, thì chỉ đành ép cho tốc độ tu luyện của Quỳ Mão tăng lên.
Thấy tôn thượng nhìn mình, Quỳ Mão tưởng ngài có ý hỏi bèn bẩm báo: “Hạ Hạc vẫn ngoan ngoan ở trong chòi, không có ý đồ chạy trốn.”
Hạ Hạc rất muốn phụ họa theo, nhưng Kỳ Thí Phi lại tỏ vẻ dửng dưng, đoán chừng kẻ này cũng không tin mình ngoan ngoãn như thế thật, liền biết điều mà im lặng.
“Ngươi làm tốt lắm.” Kỳ Thí Phi khen một tiếng.
Được khen như vậy, Quỳ Mão mím mím, cong lên khóe môi.
Kỳ Thí Phi nói tiếp: “Giờ ngươi không cần giám sát hắn nữa, ta giăng cấm chế quanh viện, hắn không thoát được.”
Quỳ Mão giao lá bùa cho Kỳ Thí Phi, bùa nổ chung quanh được thu hết về.
Trong mắt Hạ Hạc, đống bùa nổ kia chẳng khác nào một