Kỳ Thí Phi biết Quỳ Mão có chuyện giấu mình, nhưng y không tìm hiểu được đó là gì, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn tự dằn vặt bản thân.
Ma tôn đại nhân đành nghĩ cách khác, khiến người thân quen tới cạy miệng Quỳ Mão ra.
Vốn y không rõ ai thân với hắn, Quỳ Mão chưa hề nhắc tới cuộc sống riêng của mình bảo giờ. Kỳ Thí Phi lục trong trí nhớ, nhớ được rằng mấy năm trước khi trùng sinh, người thanh niên từng sóng vai chiến đấu với vài Lược Ảnh Vệ.
Mấy người này cũng coi như là có quen với Quỳ Mão.
Vốn Kỳ Thí Phi cũng định gọi Mậu Thần, người duy nhất thuộc nhóm Lược Ảnh Vệ kia đang ở Tây Tứ Châu, nhưng y không biết giải thích sao với Quỳ Mão về việc mình biết Mậu Thần ở gần đây, cũng không biết kiếm cớ gì để dùng bùa đưa tin.
Hạ Hạc xuất hiện đúng vào cái thời điểm xui xẻo này, vừa bị đánh cho bầm dập, vừa tặng luôn ma tôn đại nhân một cái cơ hoàn hảo.
Kỳ Thí Phi không xếp chỗ ở cho Mậu Thần là để hai người đó ở gần nhau hơn, để Quỳ Mão có thể mở cửa lòng mà dốc bầu tâm sự với gã.
Dù nghĩ đến cái cảnh đó là Kỳ Thí Phi lại thấy ghen tị, nhưng để biết được chuyện gì đang xảy ra với Quỳ Mão, y cũng đành nhịn.
Đợi đến khi ba người kia rời khỏi phòng, Kỳ Thí Phi liền theo chân hai Lược Ảnh Vệ về Phi Tiêu Lâu.
Y không ngờ mình lại nghe được cái tin ấy!
Cậu chàng Lược Ảnh tơ tưởng mình?! Có những mơ ước viển vông với mình?!
Kỳ Thí Phi bất giác cười rộ lên ngơ ngẩn, chẳng bận tâm chuyện hình tượng mình vỡ nát. Y vui lắm, vui sướng lắm, vui tới độ muốn bùng cháy.
Kỳ Thí Phi hưng phấn quá đỗi, chỉ muốn lao ra ngoài bay vài vòng để giải tỏa, dù có bay một lèo về Đông Độ Châu cũng chẳng phải chuyện khó khăn!
Suốt thời gian qua, y dùng trăm phương nghìn kế để khiến trái tim Quỳ Mão xao động, giờ đại kế đã thành, ma tôn đại nhân mừng như điên.
Nhưng Quỳ Mão đáng thương lại chẳng hề vui vẻ, hắn sợ hãi vô cùng, thậm chí còn thấy nỗi lòng này là một tội ác!
Địa vị của Kỳ Thí Phi trong lòng hắn rất cao, cao tựa vị thánh thần không thể với tới. Khi nhận ra mình là kẻ dám khinh nhờn thần thánh, hắn đau khổ và giằng xé đến tột cùng.
Sau khi nhận ra tình cảm bất kính này, Quỳ Mão không tự hủy hoại bản thân như những kẻ cuồng tín khác.
Dù mặc cảm tội lỗi khiến tâm trí hắn chẳng xa con đường đó là bao, nhưng may rằng người thanh niên vẫn nhớ rằng tính mạng mình thuộc về Kỳ Thí Phi.
Mấy ngày nay, hắn chỉ biết giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra khi đứng trước Kỳ Thí Phi. Đôi bên cách nhau quá gần, hắn không dám xả hết những bực dọc, bất an, chỉ đành nín nhịn.
Vốn giữa các Lược Ảnh Vệ không được phép có mối quan hệ cá nhân, nhưng hiện tại, Quỳ Mão cần một người để có thể thổ lộ nỗi lòng.
Hắn kể hết những nỗi niềm xấu xa, những xao động trên cơ thể.
Vẻ ngoài của Quỳ Mão thể hiện rõ hắn đang chịu nổi dằn vặt lớn nhường nào. Ngoài cái mặt nạ bình tĩnh, từ đầu đến chân hắn đều tỏa ra vẻ đau đớn, khiến người khác không khỏi lo lắng.
Mậu Thần không biết phải an ủi người thanh niên này thế nào.
Chúng Lược Ảnh từng ngầm đoán với nhau rằng chắc Quỳ Mão lọt vào mắt xanh của tôn thượng, nhưng ấy chỉ là nói giỡn mà thôi. Dù hôm bữa có hỏi thì cũng chỉ là để thỏa mãn tò mò, xem có thật là hai người đi với nhau hay không, chứ không dám nghĩ theo hướng ám muội, vì chẳng ai nghĩ chuyện đó sẽ thành sự thật.
“Làm thế là không đúng. Ngươi không được có hành vi bất kính với tôn thượng như vậy.” Thân là một Lược Ảnh Vệ được dạy dỗ từ bé rằng tông chủ là chủ nhân duy nhất của mình, dù Mậu Thần cũng xót xa với những dằn vặt của Quỳ Mão, nhưng gã không thể không nói như thế.
Hai mắt Quỳ Mão ửng lên, hắn gượng gạo gật đầu, “Ta biết, ta sẽ cố dằn xuống để tình cảm này tan biến. Ta nhất định sẽ làm được.”
Mậu Thần vỗ vai hắn với vẻ đồng tình.
Kỳ Thí Phi ở đầu bên kia cảm thấy như vừa bị giội một gáo nước lạnh, cảm giác hưng phấn cứ thế mà trôi tuột đi. Đương Mậu Thần nói rằng Quỳ Mão “làm không đúng” rồi “không được”, lòng y ngập tràn lửa giận.
Những giằng xé và đau đớn của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi thấy được, cũng đau lòng, nhưng y không cho rằng chuyện này lại dằn vặt tới nỗi Quỳ Mão muốn tra tấn bản thân.
Cậu chàng Lược Ảnh lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện không đáng, ma tôn đại nhân không quan tâm cái tơ tưởng kia có phải là khinh nhờn hay không, y chỉ mong cái tơ tưởng ấy được hiện thực hóa. Vậy mới khiến ma tôn đại nhân hài lòng.
Dù Kỳ Thí Phi đương vô cùng mừng rỡ, nhưng y không hề vui quá mà lú lẫn.
Y biết hình tượng của mình trong lòng cậu chàng Lược Ảnh vô cùng vĩ đại, trước y cho rằng chỉ cần khiến tình cảm Quỳ Mão dành cho mình biến thành tình yêu là sẽ có được hắn, nhưng không ngờ cái hình tượng vĩ đại kia lại khiến Quỳ Mão tự thấy mình hèn mọn.
Kỳ Thí Phi nhận ra nguyên nhân mấu chốt của vấn đề. Quỳ Mão đặt Kỳ Thí Phi lên mây cao, còn mình thì quỳ gối trong bùn nhơ. Tự ti nhường ấy, nên Quỳ Mão không dám mơ mộng viển vông, chỉ biết dằn nỗi lòng xuống.
Điều y cần làm lúc này, là khiến cậu chàng Lược Ảnh biết được nỗi lòng kia không phải mơ mộng viển vông, không cần phải dồn nén, chỉ cần mở cửa lòng là ma tôn đại nhân sẽ thuộc về hắn.
“Quỳ Mão.”
Giọng Kỳ Thí Phi truyền thẳng tới tâm trí của hai người, khiến Quỳ Mão đang thấp thóp và Mậu Thần đang định an ổn đều hoảng hốt.
Quỳ Mão vội bình ổn những biểu cảm trên gương mặt, tài biến báo cảm xúc của hắn đúng là tuyệt đỉnh. Nếu khóe mắt không ửng, thì không thể nhận ra hắn vừa đau đớn đến thế.
“Tôn thượng, có thuộc hạ.” Quỳ Mão kính cần cúi mình về phía Tử Hư Các.
“Đừng ngủ muộn, nghỉ sớm đi, mai chúng ta sẽ rời thành Thiên Trì.” Nói xong, giọng Kỳ Thí Phi biến mất. Quỳ Mão thở