Độ hoảng hốt của Mậu Thần còn nhiều hơn cả Hạ Hạc, trước hắn còn tưởng mình được phân cho việc giám sát Hạ Hạc, nào ngờ lại thành đối tượng để kẻ nọ thề hồn.
Hạ Hạc bày ra vẻ mặt như sét đánh ngang tai, dù có khôn khéo thế nào thì hắn cũng chẳng phải hạng nhu nhược, cũng biết thấy nhục nhã.
Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy tu vi của đối phương, một tu sĩ Quy Nguyên. Mà hắn, đường đường là tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa còn là một Hóa Thần có tu vi sát với Đại Thừa.
Dù không cam, nhưng vì mạng sống, hắn sẵn sàng quy phục Kỳ Thí Phi. Nhưng tên tu sĩ Quy Nguyên này là cái thá gì chứ? Bắt hắn phải thề hồn với kẻ này, để mạng sống của hắn nằm gọn trong lòng bàn tay kẻ này sao?!
Kỳ Thí Phi nhìn thấy vẻ khó chịu của Hạ Hạc. Y lạnh giọng: “Xem ra ngươi không muốn nhỉ? Được thôi, thế thì để ta tiễn ngươi vậy.”
Giọng y không lớn, mà như sấm trời giáng xuống, đánh tan tành những bất cam trong lòng Hạ Hạc.
Giờ chẳng phải lúc để kén cá chọn canh, tính mạng đang nằm trong tay Kỳ Thí Phi, hắn không có quyền lên tiếng.
Bị sự thật tàn nhẫn vật cho một cú, vai Hạ Hạc sụp xuống.
Tự xót thương cho bản thân một phen, Hạ Hạc trưng vẻ mặt rúm ró nhìn Mậu Thần rồi dằn từng tiếng khô khốc: “Từ nay trở đi, ta, Hạ Hạc, nguyện dùng thần hồn để thề, trung thành với…” Hạ Hạc khựng lại, hắn vẫn chưa biết tên của kẻ này!
“Mậu Thần.” Không cho hắn cơ hội mượn cớ giở trò, Kỳ Thí Phi chêm vào ngay lập tức.
Hạ Hạc không cam lòng mà thề tiếp: “Trung thành với Mậu Thần, tuyệt đối không phản bội, hay làm chuyện gây hại cho hắn.”
Lời thề của Hạ Hạc vô cùng ngắn gọn, so với cái lời thề như trút hết nỗi lòng của Quỳ Mão ngày xưa thì đây mới đúng là kiểu thề của kẻ không cam lòng, đương chất chồng oán khí.
Lời thề hồn không có mẫu cố định, chỉ cần nói xong ý là thần hồn sẽ tự động tách ra.
Mậu Thần chỉ là một tu sĩ Quy Nguyên nhái do dùng ma chủng, hơn nữa, hắn cũng chưa tu đến Ngưng Hồn nên không có tử phủ và thần niệm, nên không thể cảm nhận được việc có một thần hồn mạnh mẽ náu trong mình.
Kỳ Thí Phi kiểm tra, thấy Hạ Hạc không giở trò lường gạt mới gật đầu với vẻ hài lòng: “Tốt lắm.” Y quay sang nhìn Mậu Thần, nói: “Sau này, ngươi đi theo ta.”
Mậu Thần chần chờ một chút, nhìn quanh rồi nói nhỏ, “Thưa tôn thượng, thuộc hạ có nhiệm vụ khác nên mới tới Tây Tứ Châu.”
Kỳ Thí Phi ghé lại gần, nhìn thấu nỗi băn khoăn của Mậu Thần, y nói thẳng, “Ở đây đều là người có thể tin tưởng được, ngươi nói đi đừng ngại.”
Từ khi Hạ Hạc thề hồn với Mậu Thần, lòng cảnh giác của Kỳ Thí Phi về người này giảm đi hơn nửa. Đối với tông chủ của Ngục Thiên Tông, Lược Ảnh Vệ là lực lượng trung thành tuyệt đối.
Những kẻ như Ất Vị chỉ là thiểu số. Dựa vào hình ảnh về một Mậu Thần y từng thấy trong ảo cảnh, thì người này cũng đáng yên tâm.
Tôn thượng đã nói vậy, Mậu Thần cũng đành nói, “Thuộc hạ tới Tây Tứ Châu để điều tra cựu tông chủ, Cát Nguyệt Bách. Mấy năm trước, quyền tông chủ Thạch Tử Mặc rời tông môn rồi bặt vô âm tín. Sau khi hắn mất tích một năm, trong môn đột nhiên xảy ra vụ nội đấu vô cùng kỳ quái. Tổng lĩnh đại nhân ra lệnh cho chúng thuộc hạ cùng điều tra việc này, thì phát hiện, dường như sau lưng những kẻ kia có mối liên hệ nào đó với nhau, có vẻ là liên quan tới cựu tông chủ.”
Kỳ Thí Phi nhướn lông mày với vẻ ngạc nhiên, y đứng thẳng dậy, “Nói tiếp.”
“Tổng lĩnh đại nhân lo rằng chuyện này là ý đồ đảo chính của Cát Nguyên Bách, liền lệnh cho chúng thuộc hạ tiếp tục điều tra. Thuộc hạ lần theo dấu vết, tới được Tây Tứ Châu.” Mậu Thần sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp, “Thuộc hạ điều tra đã lâu, nhưng vẫn chưa tìm được cựu tông chủ Cát Nguyên Bách, chỉ có tin rằng, từng có kẻ mang ngoại hình giống gã từng liên hệ với những bậc đức cao vọng trọng của các tông môn tại đạo tu.”
Kỳ Thí Phi ngẩn ra, rồi chậm rãi tựa vào bảo tọa. Hắn yên lặng không nói lời nào, Hạ Hạc đứng dưới thấy mạng mình không còn nguy hiểm, bèn ngứa miệng phát biểu một câu, “Xem ra cựu tông chủ của Ngục Thiên Tông chẳng có khí khái gì cả, chạy đến địa bàn của đạo tu để xin quan hệ cơ đấy.”
Quỳ Mão trừng mắt nhìn hắn, Mậu Thần cũng lạnh mặt.
Đúng là Lược Ảnh Vệ chỉ trung thành với nguyên tông chủ, nhưng những hành vi của cựu tông chủ cũng sẽ ảnh hưởng đến Ngục Thiên Tông, vậy nên, chúng Lược Ảnh đương nhiên không cho phép kẻ nào dám làm xấu hình tượng của tông môn.
Hiện tại, Hạ Hạc không chỉ sợ Kỳ Thí Phi, mà còn càng phải sợ người đang nắm tính mạng hắn trong tay là Mậu Thần. Giờ còn đỡ, đợi đến khi Mậu Thần thăng lên Ngưng Hồn, có thần niệm, lúc ấy, kẻ nọ muốn hắn sống thì hắn được sống, muốn hắn chết thì hắn phải chết.
Hắn không biết tu vi của Mậu Thần không thể tăng lên, nên hiện tại vẫn dành cho kẻ nọ vẻ tôn kính nhất định.
Thấy Mậu Thần trừng mình, Hạ Hạc gãi gãi mặt với vẻ ngượng ngùng, “Thì chẳng phải thế…” hắn lẩm bẩm.
Mọi người đều nghe thấy giọng của Hạ Hạc, nhưng bản tính hắn thế nào, ai cũng đã thấu nên chẳng thèm để ý.
Ngón tay Kỳ Thí Phi gõ gõ bảo tọa, ánh mắt đăm chiêu, “Xem ra, trước Cát Nguyên Bách từng hứa hẹn điều gì với Thạch Tử Mặc.”
Ngôi vị tông chủ ở Ngục Thiên Tông được truyền qua các đời theo cơ chế khiêu chiến. Bất cứ ai cũng có thể khiêu chiến, chỉ cần thắng nguyên tông chủ là có thể thế chân đối phương, trở thành tân tông chủ. Chính vì thế mà tông chủ của Ngục Thiên Tông luôn là người mạnh nhất.
Sau khi Kỳ Thí Phi thăng lên Hóa Thần, dựa vào đặc tính của thuần linh thể mà thắng Cát Nguyên Bách, trở thành tông chủ kế nhiệm.
Cát Nguyên Bách thoái vị, rồi bị Kỳ Thí Phi đuổi đi. Kỳ Thí Phi không giết Cát Nguyên Bách mà đuổi gã đi, khiến gã phải phiêu dạt tứ phương là để trả thù cho mình hồi trước. Vì ngày trước Cát Nguyên Bách bất công, hạ lệnh