Đợi đến khi Kỳ Thí Phi hôn thỏa thuê thì Quỳ Mão cũng đầu váng mắt hoa, đến cả ma tôn đại nhân nói gì bên tai cũng chẳng nghe rõ.
Ma tôn đại nhân hôn hôn gương mặt Quỳ Mão đầy lưu luyến, rồi xoa xoa đầu hắn, đẩy nhẹ về phía Mậu Thần, thấy hắn bước qua đó với điệu ngơ ngơ ngẩn ngẩn mới lắc đầu cười bất đắc dĩ.
“Ngươi ở đây trông nom hai bọn họ, ta vào trong chỉnh đốn lại hạng.” Kỳ Thí Phi nói với Hạ Hạc đang ngồi xổm chọt chọt đáy biển với vẻ nhàm chán.
Hạ Hạc đang chán muốn chết, nghe Kỳ Thí Phi ra lệnh bèn tỉnh táo hơn chút, hắn gật đầu với Kỳ Thí Phi rồi đi lại gần với cá Kỳ Vương.
Kỳ Thí Phi nhìn bọn họ với vẻ không yên tâm lắm, nhưng cuối cùng vẫn vào trong để thu dọn cái hang bị con cá kia phá tung lên.
Quỳ Mão đi tới bên Mậu Thần, Mậu Thần như nhận ra, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi không lấy dao của mình về à?”
Bấy giờ Quỳ Mão mới hoàn hồn, đi về phía bong bóng của con cá Kỳ Vương.
“Con cá này chết rồi sao?” Quỳ Mão chau mày, chần chừ nhìn về phía Kinh Trướng đang cắm trên thân nó. Lỡ như hắn rút dao ra, làm nó đau quá tỉnh lại thì không ổn.
Mậu Thần đứng phía đuôi cá, canh chừng một vết thương rất lớn, mỗi khi có máu tràn ra là gã lại dùng pháp thuật để bọc lại, không để chúng tan vào nước biển, tránh khiến các sinh vật biển khác bị dụ tới.
“Máu ra cũng kha khá rồi, không sao đâu, ngươi rút dao ra đi.”
Bấy giờ Quỳ Mão mới yên tâm cầm chuôi dao, gắng sức lắm mới rút ra được.
Rút ra rồi Quỳ Mão mới nhận ra là pháp trận thị huyết trên Kinh Trướng khiến miệng vết thương của cá Kỳ Vương đổ máu liên tục, nếu họ cầm cự được lâu hơn thì không chừng chỉ riêng việc mất máu này cũng mài chết nó rồi.
Quỳ Mão hoảng hốt nhìn vết thương của con cá. Hạ Hạc đứng cạnh Mậu Thần cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn bắt chuyện nhưng lại nghĩ rằng ban nãy mới bị Mậu Thần móc mỉa xong, giờ xán lại thì mất mặt quá.
Mậu Thần nhìn tứ phương tám hướng nhưng không nhìn ra Hạ Hạc muốn nói gì đó với mình. Cuối cùng, Hạ Hạc bực quá nên đành muối mặt bỏ đi, đi qua bên Quỳ Mão giả vờ nói chuyện phiếm như không có gì xảy ra.
“Này…Quỳ Mão, cái lời thề hồn ấy, có phải khi người tiếp nhận có nguy hiểm thì người lập lời thề sẽ cảm nhận được đúng không?”
Quỳ Mão không làm khó y, gật đầu, “Đúng thế, khi tính mạng của người tiếp nhận gặp nguy hiểm thì người lập lời thề sẽ thấy bất an. Đây chính là cảm giác sinh mệnh tương liên, không sai đâu.”
Hạ Hạc nghe xong, gương mặt tuấn tú lúc nào cũng trớt quớt của y bỗng lộ ra vẻ nghiêm trọng hiếm gặp.
Hạ Hạc cảm nhận được nguy hiểm sớm hơn Kỳ Thí Phi, do năng lực bẩm sinh của Mậu Thần kém hơn Quỳ Mão nên tỷ lệ sinh tồn thấp hơn cậu chàng Lược Ảnh.
Mãi đến khi Quỳ Mão trốn vào trong khu vực vòi rồng mới cảm thấy tính mạng bị uy hiếp, bấy giờ Kỳ Thí Phi mới cảm nhận thấy để trở về.
Cảm nhận của hai người lệch nhau một khắc, nhưng do Kỳ Thí Phi có tu vi cao hơn, cũng quen địa hình hơn nên cả hai đều về cùng lúc.
“Nói thế thì, ta đúng là phải làm bảo tiêu cho gã rồi.” Hạ Hạc lầm bầm. Tuy nhiên, trải qua khoảng thời gian chung đụng này, y không còn thấy bất mãn như hồi đầu nữa. Bên cạnh lý do bất khả kháng thì dường như chính Hạ Hạc cũng không muốn nhìn thấy cảnh Mậu Thần chết.
Trong bốn người, Kỳ Thí Phi khiến hắn lạnh gáy, Quỳ Mão thì yên lặng quá, không phải người phù hợp để nói chuyện, chỉ Mậu Thần là thi thoảng còn qua lại được đôi ba câu. Trước Hạ Hạc nào có ngờ rằng chỉ cần có người bằng lòng nói chuyện cùng thôi là đủ khiến mình cảm động rớt nước mắt.
Thậm chí hắn còn thấy Kỳ Thí Phi bảo mình thề hồn với Mậu Thần cũng tốt. Hạ Hạc không tưởng tượng nổi nếu đổi thành người khác, lúc nào cũng bị quỳ liếm nịnh nọt thì mình còn phải đau đầu đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Hạ Hạc cảm thấy chăm sóc Mậu Thần đã là trách nhiệm phải làm của mình, dù sao thì Mậu Thần có an toàn thì hắn mới được an toàn.
Quỳ Mão lặng lẽ nhìn Hạ Hạc bày ra cái vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa vinh hạnh mà “…”
Hắn từng nghe nói, những đạo tu hoặc ma tu bị bắt về làm lô đỉnh lại nảy sinh tình cảm với người bắt mình về, đôi bên chung sống hòa hợp, trở thành bạn bè, thậm chí là bạn đời của nhau. Không ngờ ràng buộc của lời thề hồn cũng có hiệu quả như vậy.
Quỳ Mão dịch sang bên cạnh một chút, không ngờ Hạ Hạc lại dễ dàng ỷ lại vào người khác như vậy, ngoại hình với bản chất khác nhau thật đấy.
Cuối cùng thì con cá Kỳ Vương cũng chảy khô máu. Quỳ Mão góp một tay vào để lóc thịt nó ra. Mậu Thần đưa phần thịt ngon nhất cho Quỳ Mão để hắn và tôn thượng cùng hưởng dụng.
Ba người xử lý con cá xong bèn đi về chỗ ở cũ. Đến nơi rồi mới thấy hang động bị con cá đập phá đã được Kỳ Thí Phi lấp phẳng, mà ma tôn đại nhân lại không ở đó.
“Qua đây, đi về hướng Bắc.” Cả ba đương sững sờ thì nghe thấy Kỳ Thí Phi truyền âm.
Cả ba nhìn về hướng Bắc mới thấy Kỳ Thí Phi đã tạo một hang động mới, bắt đầu từ cạnh bãi đất phẳng trải đến sâu trong của phần vách đá rãnh biển.
Đi vào mới thấy rõ, cái này không thể gọi là hang được, mà đã có thể được tính là động phủ. Cái hang họ ở ban đầu đơn sơ hơn cái hiện tại rất nhiều.
Động phủ này vẫn có một lối đi nối thẳng với đại sảnh, trong sảnh có bốn cây cột trụ, ở chính giữa là bảo tọa, hai bên là hai hàng ghế. Không cần biết ở dưới đáy biển này mấy thứ đó có dùng được không, phô trương được thanh thế là tốt rồi.
Vách tường và cột trụ xung quanh cũng không chỉ là mặt đá trống trơn nữa, chúng được ma tôn đại nhân ốp ván gỗ, quét một lớp phấn trắng. Giữa phòng là chiếc đèn trần lớn, bốn phía cũng treo đèn lồng, cả căn phòng sáng rực lên.
Sàn nhà cũng được lát bằng ngọc thạch, còn trải thêm tấm thảm đỏ ở chính giữa.
Những căn phòng nối với đại sảnh không chỉ có hai như hồi trước, mà giờ cả thảy có hai gian phòng lớn, sáu căn phòng nhỏ.
Kỳ Thí Phi chiếm một căn phòng lớn làm chỗ ngủ, một căn khác là khu vực làm việc, sáu căn