Kỳ Thí Phi cảm thấy Quỳ Mão đã thay đổi. Nếu trước đây, khi đứng cạnh y, Quỳ Mão luôn có cái kính cẩn của kẻ hầu, thì giờ, hắn lại có sự tự tin để sánh vai cùng mình.
Dù ma tôn đại nhân rất thích sự ngoan ngoãn của người thanh niên, nhưng bóng hình kiên định như hòa với con người trong ảo cảnh này càng khiến trái tim y rung động.
Kỳ Thí Phi không kìm lòng được, đưa tay ôm chầm lấy hắn. Quỳ Mão gần như cũng siết tay ôm lại ngay lập tức. Trái tim đang căng thẳng như rơi vào lòng bàn tay của người kia, Kỳ Thí siết chặt hai tay lại đầy thỏa mãn.
Qua bả vai của tôn thượng, ánh mắt Quỳ Mão đụng vào ánh nhìn của Mậu Thần, hắn thoáng nhấp môi với vẻ xấu hổ rồi rủ mắt thẹn thùng.
Tử phủ đã hình thành, điều này khiến hắn thấy rõ một nửa thần hồn của Kỳ Thí Phi nằm trong thức hải mình.
Hắn không biết hình ảnh mình trong tử phủ của tôn thượng thế nào, nhưng trong tử phủ vừa mới được dựng nên của hắn, Kỳ Thí Phi đứng sừng sững ở khu vực trung tâm, cơ hồ chiếm trọn thức hải.
Y đứng thẳng băng đầy ngạo nghễ, dáng vẻ cao ngạo như vị thần chân chính, không kẻ nào địch nổi.
Thần niệm không bất động, mà đôi khi sẽ có động tác khác nhau, tùy vào tâm tình của chủ nhân. Phần lớn thời gian, thần niệm của Kỳ Thí Phi thường bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thi thoảng, vị ma tôn đại nhân cao ngạo, xa cách ấy sẽ hơi cúi đầu, nhìn thần niệm nho nhỏ, bán trong suốt của Quỳ Mão đang được mình ôm vào lòng bằng ánh mắt dịu dàng và trân trọng.
Thần niệm phản ánh toàn bộ cõi lòng của chủ nhân. Thần niệm của Kỳ Thí Phi đã nói hết tâm tư của y với Quỳ Mão như vậy, Quỳ Mão còn cần đắn đo gì chứ?
Hắn chỉ sợ mình không đủ tốt, không thể báo đáp tình cảm của tôn thượng.
Sau khi đã được ôm cậu chàng Lược Ảnh thỏa thuê, Kỳ Thí Phi tự thấy mình hơi mất kiểm soát, y buông Quỳ Mão ra, giả vờ chỉnh lại vạt áo của chiếc ngoại sam nguyệt sắc với vẻ bình tĩnh.
“Ngươi đã rất cố gắng, đáng giá được thưởng.” Y thoáng nhếch môi, dặn dò rất dè dặt rằng, “Đừng kiêu ngạo, tiếp tục nỗ lực hơn nữa.”
Kỳ Thí Phi rời khỏi thức hải của Quỳ Mão lâu quá rồi, lâu tới mức y không nhận ra những sự thay đổi đã xuất hiện. Y không hề biết rằng thần niệm trong tử phủ Quỳ Mão đã bán đứng mình nên vẫn đeo cái mặt nạ cao quý xa cách.
Quỳ Mão không cậy việc được ưu ái mà lên mặt, cũng không cười cợt cái tính ngoài lạnh trong nóng của Kỳ Thí Phi. Cõi lòng người thanh niên ngập tràn sự vui sướng, đôi mắt đen của hắn nhìn về phía ma tôn đại nhân quá đỗi dịu dàng và chứa chan tình cảm. Hắn gật đầu rất nghiêm túc, “Thuộc hạ nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của tôn thượng.”
Được Quỳ Mão nhìn bằng ánh mắt như vậy, Kỳ Thí Phi thầm nuốt nước miếng, bôi trơn cổ họng bỗng nhiên khô khốc của mình.
Y đảo cặp mắt hổ phách sang hướng khác với vẻ sượng sùng rồi nói nhẹ nhàng, “Sắp tới, ta không có nhiều thời gian để bầu bạn với ngươi trong việc tu luyện, thời điểm diễn ra sự việc trong ảo cảnh của ngươi càng lúc càng gần…” Kỳ Thi Phí xoa đầu Quỳ Mão dịu dàng, “Giờ ngươi đã tới cảnh giới Ngưng Hồn, có thể tự mình đi vào khu vực trung tâm của vòi rồng để tu luyện.”
Ma tôn đại nhân cởi chiếc áo choàng Thiền Tuyết ra, khoác lên người Quỳ Mão, “Ngươi cứ mặc tạm chiếc áo này đi.” Mặc tạm cho tới khi y may xong cho Quỳ Mão chiếc áo có sức phòng ngự tương đương, “Giờ ta phải luyện chế thêm vài pháp khí.”
Quỳ Mão và Kỳ Thí Phi không phải hạng vì tình cảm đôi lứa mà quấn quít suốt ngày, làm trễ nải chuyện chính sự. Sau khi lên kế hoạch xong, cả hai tách nhau ra.
Hiện Quỳ Mão đã đạt cảnh giới Ngưng Hồn, đã có thể một mình đi vào khu vực trung tâm của vòi rồng. Dù ngồi trong phòng luyện công của động phủ cũng có thể tu luyện, nhưng hiện giờ, điều quan trọng với hắn là rèn luyện cơ thể, nâng cao thể chất.
Vào thời điểm này, Quỳ Mão vẫn chưa nghĩ xa như Kỳ Thí Phi, cũng không chung nỗi lo với tôn thượng. Hắn tự thấy mình thực may mắn, người mà hắn khao khát cũng có cảm tình với mình. Chỉ điều này thôi cũng đủ làm người thanh niên thỏa