Ba người thuộc Quan Nhạc Phái mừng rỡ vô cùng. Con Phi Kiêu này sống đã ngàn năm, con của nó vừa sinh ra đã mạnh hơn những linh thú khác. Hơn nữa, đây là con non nên càng dễ thuần phục.
Tại Tây Tứ Châu, con của linh thú ngàn năm cũng quý báu chẳng kém chính nó.
Trịnh Uyên sướng tới mụ đầu, trong mắt hắn bây giờ chỉ có bóng hình quả trứng này. Hai tên sư điệt cũng nhìn chằm chằm vào quả trứng, mắt sáng rực lên. Họ không hề nhận ra rằng những người xung quanh đã phát hiện chuyện ở nơi này và bắt đầu xôn xao.
“Đa tạ Bạch tiền bối!” Trịnh Uyên mừng quá, không kìm được mà thốt ra lời cảm ơn.
Kỳ Thí Phi gật đầu, bảo, “Nếu các vị đã lấy được đồ bồi thường thì chúng ta từ biệt thôi.”
Trịnh Uyên ngẩn ra. Gã sư điệt đứng bên hỏi thẳng chẳng thèm suy nghĩ, “Tiền bối không đi với bọn tôi sao?”
Kỳ Thí Phi nở nụ cười như có như không, nhìn họ rồi lại đưa mắt nhìn Quỳ Mão đứng yên lặng bên cạnh, “Bọn ta tới núi Đông Mang để lịch lãm, đương nhiên không thể đi cùng các vị được.”
Trịnh Uyên cười gượng, gật đầu bảo, “Đành thế vậy.”
“Sư thúc?” Sư điệt của Trịnh Uyên hô lên, “Nếu không có Bạch tiền bối thì sao chúng ta giữ được quả trứng này chứ?”
Trịnh Uyên cũng biết quả trứng này quá đỗi quý giá, họ không có đủ sức mạnh để bảo vệ nó. Nhưng hắn không cam lòng khi phải từ bỏ quà bồi thường mà Bạch Dương Phàm đưa cho mình.
Trịnh Uyên nghiến răng, hạ quyết tâm rồi truyền âm cho hai tên sư điệt, “Tạm thời chúng ta cứ đứng ở chỗ đông người, đợi khi trời tối thì tách nhau ra.” Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, với quả trứng Phi Kiêu này, Quan Nhạc Phái có thể thăng lên thành môn phái bậc hai, đây là cơ hội ngàn năm có một, hắn không muốn bỏ lỡ.
Sau khi hai nhóm người tách khỏi nhau. Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão chỉ đứng đó một chốc mà đã lũ lượt người tới bắt chuyện, làm quen rồi dò hỏi tổ Phi Kiêu ở đâu.
Kỳ Thí Phi không giấu diếm, đáp rất cẩn thận, “Con Phi Kiêu kia ở trên một vách đá cheo leo, chỉ cần qua ba ngọn núi, hai sơn cốc là có thể thấy được.”
Thấy y cứ vậy mà kể ra, những người khác không tin tưởng lắm.
Khóe môi Kỳ Thí Phi nhếch lên, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, “Trong chiếc tổ ấy đâu chỉ có mình con Phi Kiêu đó. Các vị nghĩ thử mà xem, chỉ có một con Phi Kiêu thì sao có thể ấp trứng được?”
Đúng rồi, đẻ, rồi ấp, rồi cho ăn, mấy việc đó trước giờ đều cần một trống một mái. Chưa từng nghe chuyện ấp trứng được nếu chỉ có một con chim!
Bấy giờ, mặt mũi mọi người mới trắng bệch ra, cũng hoàn toàn từ bỏ ý định lần tới tổ của Phi Kiêu. Một con đã đủ làm họ điêu đứng, nếu giờ tăng thành hai thì chỉ còn đường chết!
Đuổi mấy người kia xong, ma tôn đại nhân dắt Quỳ Mão đi tới chỗ Phan Văn Khuê. Sau đó, y lấy một quả trứng khác ra, đưa cho hắn.
“Cầm quả trứng này về báo cáo đi.” Y nói rất lạnh nhạt, không đợi đối phương đáp lại đã xoay người rời đi.
Từ Kiên nhìn quả trứng trong lòng Phan Văn Khuê rồi lại nhìn theo bóng dáng Kỳ Thí Phi, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Bùi Lạp muốn trào phúng đôi câu theo thói quen, nhưng nhìn những đệ tử phe trưởng lão chẳng nói câu nào xung quanh, hắn không dám lên tiếng nữa.
Phan Văn Khuê xấu hổ vô cùng. Trước hắn còn định dạy cho đối phương một bài học, nhưng không ngờ lại được người ta cứu, rồi cho hẳn một quả trứng quý báu để về báo cáo. Lần này Phan Văn Khuê dẫn đội. Với tình hình nhiều người chết như hiện tại, nếu hắn không có được thành quả thì đủ hiểu là lúc về mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Hắn thở dài một tiếng, bảo Từ Kiên cất quả trứng đó cẩn thận.
Quỳ Mão truyền âm cho Kỳ Thí Phi, hỏi, “Sao lại đưa trứng cho bọn hắn?”
Kỳ Thí Phi nở nụ cười quỷ dị, truyền âm đáp lại, “Báo với Mậu Thần rằng không cần kiềm hãm Hạ Hạc nữa.”
Vốn Kỳ Thí Phi định bắt con Phi Kiêu đó làm mồi, nhưng sau khi thấy nó thông minh như vậy, y lại thấy không nỡ. Bắt nó về làm tọa kỵ cho cậu chàng Lược Ảnh thì hơn.
Do đó, y bay thẳng tới tổ của nó, đuổi con trống đang ngồi ấp đi rồi vét sạch đống trứng trong đấy.
Đám đạo tu này sợ con Phi Kiêu kia quá nên thần hồn nát thần tính. Nó đã ngàn năm tuổi, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bạn tình của nó cũng ngàn năm tuổi. Con trống kia mới chỉ sống mấy trăm năm mà thôi.
Sau khi mang được đống trứng kia về, y cố tình gỡ chất keo trên cánh con Phi Kiêu để nó được tự do.
Ma tôn đại nhân tặng trứng cho Quan Nhạc Phái và Ngự Linh Tông cũng chẳng phải là do rủ lòng thương gì cho cam. Dưới nhân gian, chuyện mượn dao giết người đã chẳng hiếm, chứ nói chi ở cái thế giới tu chân này, chỉ cần một pháp bảo cực phẩm là đã đủ khiến người người tranh cướp.
Do Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão đã đứng trước mặt mọi người bảo mình muốn lịch lãm nên họ có thể dễ dàng đi khuất khỏi tầm mắt của chúng một cách rất tự nhiên.
Giờ, mọi người đều cho rằng con Phi Kiêu nọ rất khó chơi, nhưng để lấy hai quả trứng thì chẳng phải chuyện khó.
Cuộc tàn sát cứ thế mà lặng lẽ mở màn.
Không ai ngờ rằng, kẻ chết đầu tiên là Phan Văn Khuê! Do Phan Văn Khuê đã trọng thương, trứng được gửi tạm chỗ Từ Kiên nên không ai nghĩ người chết lại là hắn.
Từ Kiên giận dữ vô cùng. Nhưng chính