Dưới sự sắp đặt của Kỳ Thí Phi, con Phi Kiêu dễ dàng có cảm tình với Quỳ Mão, cũng gần gũi hắn hơn.
Dù người thuần phục nó là y, nhưng con linh thú này chỉ sợ sệt ma tôn đại nhân. Còn khi ở bên Quỳ Mão, nó vui vẻ và thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cho hắn lại gần quả trứng dưới bụng mình.
Kỳ Thí Phi chẳng thèm để tâm. Quỳ Mão vui là được rồi.
“Đặt tên cho nó đi.”
Quỳ Mão ngồi xổm, đưa tay sờ sờ quả trứng ấm áp một cách dịu dàng. Tiếng của ma tôn đại nhân bỗng vọng lên từ phía trên đầu hắn.
Quỳ Mão ngẩng lên, Kỳ Thí Phi rủ mắt nhìn xuống, đôi mắt màu hổ phách của y nhìn hắn chăm chú. Tai Quỳ Mão nóng lên, hắn đưa mắt nhìn nhúm lông trắng xám trước ngực con Phi Kiêu.
Chàng thanh niên ngẫm một chút, nhất thời chẳng nghĩ ra được tên gì, “Nó bay nhanh như vậy, chi bằng gọi là Vọng Trần?”
“Vọng trần bất cập.” Kỳ Thí Phi gật đầu, nói, “Không tệ.”
Bờ môi Quỳ Mão vẽ ra một nụ cười vui vẻ, hắn sờ chiếc bụng mềm mại của con Phi Kiêu, hỏi, “Giờ chúng ta làm gì?”
Kỳ Thí Phi nhìn thoáng qua con Phi Kiêu đang ngồi trên quả trứng mà chẳng có chút động đậy nào, nó không hề biết rằng mình vừa có tên mới, vẫn chăm chú vào sự nghiệp ấp trứng lắm.
Ma tôn đại nhân giật nhẹ khóe môi, nói thản nhiên, “Đợi Vọng Trần ấp trứng xong thì rời đi. Mình Hạ Hạc là đủ khiến mọi chuyện hỗn loạn rồi, những đạo tu kia sẽ không quay lại đây đâu.”
Hai quả trứng Phi Kiêu là đủ khiến tâm trí của họ điên cuồng, chẳng ai từng nghĩ tới liệu đây có phải âm mưu gì không, chỉ tưởng rằng trứng đang nằm trong tay kẻ nào đó. Những lời đồn rằng trứng đang được phái nào, phái nào cầm thường xuyên xuất hiện và kéo theo những cuộc tranh đoạt bất chấp.
Chẳng ai còn để tâm tới lễ nghĩa liêm sỉ nữa, dù sao thì kẻ đó cũng cướp từ tay người khác, mình cướp lại cũng có sao đâu?
Trong suốt bao năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Hạ Hạc thấy bụng mình căng đầy. Gần như mọi thần hồn của tu sĩ Ngưng Hồn đều bị hắn thịt hết, hồn lực đậm sệt khiến tử phủ của tên ma tu này như sắp nổ tung đến nơi.
Mặt Hạ Hạc tái mét, nom bất thường lắm. Mậu Thần còn tưởng hắn tẩu hỏa nhập ma.
“Sao sắc mặt ngươi lại tệ thế này?”
Hạ Hạc bước lên hai bước đầy khó nhọc, thở yếu ớt, “Ta, ta phải tìm chỗ nào để tiêu hóa…”
Mậu Thần nghe vậy chỉ thấy dở khóc dở cười, gã nguýt hắn một cái, rồi xông lên, ôm lấy vòng eo thon của tên này, vác bay lên.
“Chậm chút, chậm chút! Chậm chút đã ã ã ã ã ——” Hạ Hạc hét lên thảm thiết, hồn lực sắp trào khỏi miệng hắn đến nơi.
Khó khăn lắm mới được ăn no căng như vậy, Hạ Hạc không muốn lọt ra chút nào.
Mậu Thần giận dữ, “Câm miệng lại! Ta mang ngươi đi bế quan!”
Kỳ Thí Phi đã dặn trước rằng nếu Hạ Hạc sắp đột phá, hãy mang hắn tới tổ của con Phi Kiêu. Phi Kiêu vừa mới đánh hết đám hàng xóm xung quanh, nên khu vực gần đó an toàn lắm.
Mậu Thần đưa Hạ Hạc tới sào huyệt của Vọng Trần. Tổ chim khổng lồ được dựng trên vách đá cheo leo. Nơi này thông thoáng, ánh sáng cũng tốt. Có lẽ thường xuyên được gió lùa nên trong tổ không có mùi gì kỳ lạ, hơn nữa, nó còn được lót lớp cỏ dày êm ái để đặt trứng lên.
Hạ Hạc ngồi khoanh chân trên lớp nệm cỏ, bắt đầu nhập định. Mậu Thần không đi, mà đứng trên tổ, ngơ ngác nhìn gương mặt đang nhắm mắt rất điềm đạm của Hạ Hạc.
Sau khi đột phá xong, người này sẽ là tu sĩ Đại Thừa. Một tu sĩ Đại Thừa mà lại trói buộc cùng gã cả cuộc đời.
Nghĩ thế nào Mậu Thần cũng cảm thấy thực hoang đường. Gã day day mặt, che đi những kinh ngạc của mình.
Hạ Hạc không hề biết bao ý nghĩ phức tạp của Mậu Thần bây giờ. Lông mày hắn nhếch lên, mắt thì trợn, lòng trắng thì lồi, nom quái lạ vô cùng, Mậu Thần nhìn mà câm nín.
Dù tên này có phải tu sĩ Đại Thừa hay không thì vẫn là thằng Hạ Hạc ngu ngốc kia thôi!
Hạ Hạc đang dùng hết sức bình sinh để đột phá, bảo sao mặt hắn lại kỳ quặc như vậy.
Bức tường ngăn bước hắn nhiều năm đang sắp sụp đến nơi trước sự tấn công dồn dập của số hồn lực đậm sệt và dồi dào. Hắn đương ra những đòn quyết định cuối cùng. Ông cha đã bảo “tích lũy càng sâu, thành công càng dễ” (1), hắn tích sâu thế này rồi mà không đột phá được thì vô lý quá!
Hạ Hạc gồng cơ mặt lên đầy dữ tợn, rồi gầm một tiếng rền vang trong tử phủ và biển ý thức. Đương nhiên, đấy là những gì mà Hạ Hạc tưởng. Chứ ngoài thực tế thì mặt Hạ Hạc quái dị như những gì Mậu Thần đang thấy.
…Thế mới biết, lúc bế quan, các tu sĩ thích nhốt mình một chỗ, cách biệt với thế giới bên ngoài cũng là điều dễ hiểu.
Ngày quả trứng của Vọng Trần nở, tại vách đá cheo leo mà nó thường ở bỗng xuất hiện mưa rền gió lốc, sau khi sấm sét tan đi, luồng sức mạnh cuồn cuộn, thế không cản nổi xông thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây, khiến ánh dương ló rạng.
“Hắn đột phá rồi.” Kỳ Thí Phi đứng khoanh tay bên Quỳ Mão, quay đầu nhìn về phía đó.
“Vậy là chúng ta đã có được hai vị ma tôn.” Quỳ Mão nở nụ cười sung sướng.
Kỳ Thí Phi quay lại nhìn hắn, nói với giọng khó chịu, “Nghĩ tới chuyện sau này tên mình bị đặt cạnh tên Hạ Hạc, bực thật đấy.” Nếu không phải vì cuộc chiến tranh sắp diễn ra thì còn lâu y mới bồi dưỡng Hạ Hạc như vậy. Y muốn người được sánh tên với mình là Quỳ Mão kìa.
Quỳ Mão khó mà hiểu nổi cái sự độc chiếm kỳ quái này của ma tôn đại nhân.
Hắn rút lại nụ cười, nhìn tôn thượng với vẻ hoang mang. Kỳ Thí Phi thở dài u sầu, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu chàng thanh niên, bảo, “Đi thôi.”
Quỳ Mão gật đầu, ôm hai con chim non dẫu mới nở nhưng đã rất cường tráng vào lòng, rồi leo lên lưng Vọng Trần cùng Kỳ Thí Phi.
“Chíp chíp…” hai tên nhóc này được phủ một lớp lông tơ màu nâu, đợi đến khi chúng nó lớn lên thì mới có vẻ ngoài giống mẹ mình. Do người mà chúng nhìn thấy đầu tiên là Quỳ Mão nên hai đứa nhóc chẳng sợ người lạ chút nào, thậm chí còn há mỏ đòi ăn với hắn.
Quỳ Mão rầu lắm. Sau đó, hắn