Tiếng còi xe cấp cứu không ngừng vang vọng khắp nơi trong khu tập huấn, Dương Hy như điên loạn chạy theo xe đẩy bệnh nhân, nước mắt cậu thẫm đẫm hai má, trên gương mặt hốc hác đáng thương.
Chiếc xe cấp cứu đưa người cậu yêu thương chạy đi xa, khuất sau những tán cây mờ ảo.
Mộc Nhiên từng nói với cậu, có thể hắn sớm không trụ được bao lâu nữa.
Bệnh tái phát với tần suất dày đặc hơn, mặc dù cậu biết nhưng lại không muốn hắn để ý chỉ có thể theo hắn.
Không lẽ, mọi chuyện chính là do cậu?
Có phải Dương Hy đã sai rồi không?
Mây đen ùn ùn kéo tới, gió quất mạnh vào thân ảnh gầy gò, lảo đảo chân không bước trên nền đất lạnh lẽo.
Dương Hy như một chiếc máy bay vô định, không biết phải đáp xuống ở nơi nào.
Không phải đã nói là không quá muộn rồi hay sao?
...
"Nếu có một ngày ta xa nhau, em sẽ làm gì?" Lâm Nhất bâng quơ hỏi.
Cậu ngước mắt lên như thận trọng suy nghĩ câu trả lời, rồi như chắc chắn với ý nghĩ của mình, cậu đáp: "Sẽ không có ngày đó, chỉ cần anh ở đâu, em sẽ đến nơi đó cùng anh!"
Lâm Nhất cười khổ, nhưng mà...!anh lại không muốn em đi cùng anh...
"Ngoan, phải luôn luôn vui vẻ và sống thật hạnh phúc." Lâm Nhất ôm cậu vào lòng thủ thỉ.
Đêm hôm đó, bệnh của hắn trở nặng.
...
Dương Hy thất thần thu dọn đồ đạc, không quá nhiều hành lý.
Dọn xong thì chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm.
Cậu như người mất hồn, đứng trước cửa phòng cấp cứu, đầu cúi gằm xuống đất.
Am Hiển nhìn cậu như vậy thì thở dài, Dương Hy quá yêu hắn.
Yêu đến mơ hồ, yêu đến ngây dại.
Tình yêu này vượt lên tất cả, vượt ra khỏi ranh giới thường tình.
"Mày đừng lo lắng như vậy, hắn có lẽ sẽ không sao..."
Y cảm thấy mấy lời này của mình quá mức vô nghĩa, không cần thiết.
Chỉ lặng lẽ xoay người, giúp cậu đi mua ít đồ ăn, hình như là cậu vẫn chưa ăn gì cả.
Am Hiển đi rồi, chỉ còn cậu tại hành lang lạnh lẽo, lời của Mộc Nhiên vang mãi trong đầu khiến Dương Hy muốn phát điên.
Có phải, hắn sẽ xa cậu một lần nữa?
Dương Hy cúi mặt, nhắm lại mắt, mê man chìm vào giấc ngủ ngắn.
Khi Dương Hy ngủ, cậu đã mơ một giấc mơ.
Kỳ quái và khó tin.
Cậu thấy, Lâm Nhất đang đứng trước cổng nhà Lâm gia, thân mặc hỉ phục đỏ, cùng một người khác cũng mặc y phục giống hắn.
Không khí tưng bừng rộn rã, đèn pháo linh đình.
Người người cùng đến chung vui.
Trong số đó còn có Diệp Kiều, Am Hiển, Bạch Nhĩ, Lam Trạch, Mộc Nhiên và cả Uyên Mặc nữa.
Khung cảnh ấm áp và tràn đầy hạnh phúc quá.
Khi cậu vừa nghĩ đến tới đó, khung cảnh lập tức vỡ vụn, vỡ nát tan tành.
Để lại Dương Hy ngơ ngác bị bóng tối nuốt chửng.
Có ai không?
Giúp tôi...
...
Dương Hy mơ màng nghe thấy giọng nói của Mộc Nhiên với ai đó?
"Thật sự là bệnh tình của cậu ta đã trở nặng hơn lúc trước rất nhiều.
Có lẽ đã sớm không thể cầm cự nổi."
"Cái gì?" Diệp Kiều hoang mang, bà không tin vào tai mình đã nghe cái gì.
Khi vừa hay tin từ Bạch Nhĩ, bà đã bỏ hết thảy mua vé máy bay quay về, không ngờ tới...!Vừa quay về, thứ bà phải nghe thấy lại là...
"Tại sao? Con tôi không phải khỏe lắm hay sao? Tại sao nó lại trở nên như thế này?" Diệp Kiều không chịu nổi cú sốc, chốc lát đã ngất xỉu.
Dương Hy giật mình tỉnh dậy, may sao đỡ được bà: "Mẹ?"
"Mẹ!" Cậu la lớn: "Mau đưa bà ấy vào phòng bệnh!"
...
Sao mà hỗn loạn quá.
Dương Hy đứng trước phòng cấp cứu của hắn, nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt không còn chút huyết sắc.
Mộc Nhiên vừa đến báo với cậu là, tim hắn đã sắp không hoạt động được nữa.
Tim phù hợp, lại không có.
"Anh ơi, từ khi nào..." Dòng nước mắt lại chực trào tuôn ra, Dương Hy mím môi.
Cậu không tin lão thiên gia cất công cho cậu sống lại để cho hắn chết!
Vẫn phải có cách, phải có cách nào đó!
Tay cậu siết chặt lan can, nhìn lên bầu trời thoáng đãng, cậu hít một hơi thật sâu.
Tại sao? Những chuyện này lại xảy đến với cậu? Tại sao?
Đáng