Lâm Nhất không trả lời, chỉ ôm Dương Hy thật chặt vào lòng, vỗ về: "Hứa với anh, Dương Hy, dù xảy ra việc gì em cũng không được phép giết người nữa.
Anh không sao hết, nhất định anh sẽ quay về bên em."
Dương Hy giật mình đẩy hắn ra và lại một lần nữa tỉnh dậy.
Cậu thấy mình đã trở lại phòng bệnh, nhận ra bản thân vừa ngủ một giấc bên cạnh Lâm Nhất, mà xung quanh dần trở nên sáng hơn bao giờ hết.
Không có những cơn gió thét gào hay những trận mưa khiến người ta nôn nao trong lòng.
Chỉ có ánh mặt trời ấm áp khẽ lách qua kẽ lá chiếu vào gian phòng.
Cậu chạy đi tìm Diệp Kiều, quả nhiên bà vẫn ở trong phòng hồi sức.
Dương Hy sợ là bản thân vẫn chìm vào một giấc mộng nào đó, đưa tay lên cắn một cái.
"Ui!" Cậu suýt xoa, cảm giác vô cùng đau.
Đây thật sự là thế giới thực.
Vậy là từ nãy tới giờ, cậu nằm mơ trong giấc mơ?
Đó có thể là vấn đề của tâm lý, cậu không quan tâm điều đó.
Chỉ là, trong lúc đó hắn đã nói với cậu...
"Không được giết người, anh nhất định sẽ quay về bên em."
Hắn sẽ không sao? Làm sao mà Lâm Nhất có thể khẳng định chắc chắn như thế? Còn nữa, cái kia chẳng phải là thần giao cách cảm ấy chứ?
Dương Hy cảm thấy mình quả nhiên tâm lý có vấn đề, lúc mơ lúc thực lúc ảo.
Nhưng quan trọng nhất chính là, Lâm Nhất không muốn cậu giết người nữa.
Chẳng qua, nếu không có trái tim mạnh khỏe để thay thế, hắn làm sao có thể quay lại với cậu đây?
Dương Hy ngây ngốc đứng trước cửa phòng bệnh ngắm nhìn thật lâu tên người yêu đang hôn mê.
Hắn càng ngày càng trở nên tiều tụy, gương mặt mất đi thần sắc của người bình thường.
Thật đáng tiếc quá, con người quá nhỏ bé để thể nắm giữ quyền sinh tử trong tay, nhưng cậu không hề muốn hắn phải chết.
Dường như cậu nhận ra điều gì, vội vã chạy đến tìm Mộc Nhiên.
Dương Hy đập cửa: "Bác sĩ Mộc!"
Mộc Nhiên rất nhanh đến mở cửa, nhìn cậu hình dáng đã mất đi vẻ đẹp đẽ bình thường của thiếu niên, lòng cảm khái nếu Lâm Nhất thấy được chắc chắn sẽ rất đau lòng.
"Sao thế, cậu Dương?"
"Lần trước, tôi cùng Lâm Nhất có đến đây làm kiểm tra sức khỏe.
Lần đó anh có nói bâng quơ là tim của tôi lại rất hi hữu khớp với Lâm Nhất, có thật không vậy?"
Mộc Nhiên: "..." Y quá lời như thế sao? Cái miệng cư nhiên hại chết cái thân rồi.
"Đúng, đúng là như vậy." Trán Mộc Nhiên lấm tấm mồ hôi, nếu Lâm Nhất dù có sống lại, biết Dương Hy đã hiến tim cho thì hắn có còn muốn sống nữa hay không? Mà thảm hơn là, y nhất định sẽ tiêu đời vì đã chấp nhận yêu cầu này!
Nhưng hiện giờ đứng trước mặt y là một người, so với Lâm Nhất chỉ có hơn chứ không có kém...
"Không được! Cậu Dương, tôi rất tôn trọng cậu, nhưng cậu phải hiểu cho tôi.
Một khi Lâm tổng sống lại mà không thấy cậu, chắc chắn anh ta sẽ nổi điên.
Cậu tin tưởng tôi một chút, nhất định sẽ không để cậu thất vọng." Gương mặt Mộc Nhiên thoáng chốc trở nên nghiêm túc, y cương quyết nói.
Thật ra, y cũng không chắc một trăm phần trăm đem Lâm Nhất trở về an toàn mà không xảy ra việc gì...
Bởi lẽ, tim thích hợp với hắn vẫn chưa tìm được.
Nhưng y phải đánh cuộc, để giữ lại con quái vật bên trong cậu như sắp nổ tung.
"Anh không lừa tôi?"
"Không lừa." Mộc Nhiên khẳng định chắc nịch.
Dương Hy cuối cùng cũng chịu lui một bước, tạm thời không nghĩ đến trái tim đáng thương đang nằm trong lồng ngực của chính mình.
Cậu thật sự không biết phải làm gì kế tiếp, giống như một vòng lặp vô hạn, học hành cậu cũng mặc kệ, chỉ suốt ngày ngồi cạnh hắn mà nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp càng trở nên gầy ốm.
"Anh mở mắt ra đi, có được hay không?"
Dương Hy giống như một con cừu non lạc đàn, không biết phải chạy đi đâu và làm gì.
Chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ, không hề có ý muốn động đậy.
Một hôm khác, Băng Dạ đem hoa và trái cây đến để thăm bệnh khiến cậu khá bất ngờ, một tên cà lơ phất phơ theo đuổi cậu lại đi thăm tình địch của mình nha?
"Anh sao lại đến đây thế?"
"Tôi hỏi vài người cùng tham gia tập huấn với cậu địa chỉ bệnh