“Ui chu cha….
Lại đây để chị nựng cái má của Tô Tô nào.
Em biết là chị lo cho em lắm không?”
“Má phính của chị đây người đẹp.
Tha hồ mà sờ nhé.”
Lâm Tô Tô vừa nói vừa mặc cho Nhã Đan giày xéo cái má của mình.
Miệng cậu cười ha hả, nói chuyện rôm rả với đồng nghiệp.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, biết được Trương Tất Phong bị cấm đến đây cũng làm tinh thần cậu thả lỏng hơn.
“Ngày đó chủ tịch bế em mà miệng em đầy máu làm tụi chị lo muốn chết.”
“Bế em sao?”
“Đúng a.
Toàn công ty đều ngạc nhiên lắm đấy.”
Nhã Đan nhớ lại ngày hôm đó.
Cô đang định sắp xếp đồ đi về thì nghe tiếng la hét đến mất bình tĩnh của chủ tịch, theo đó là tiếng động bên phía thang thoát hiểm.
An tổng bế Lâm Tô Tô ngất xỉu, còn có máu dây ra, vừa chạy vừa la hét.
“Gọi cấp cứu.
Nhanh lên.”
Ngay lập tức, cả công ty trở nên ồn áo náo động.
Xui thay, lúc đó đúng lúc giờ tan tầm nên xe cấp cứu bị kẹt xe.
Nhã Đan chưa từng thấy chủ tịch nhà mình phát rồ như thế.
Anh ta đi đi lại lại trong phòng, nhìn Lâm Tô Tô nằm trên sô pha cả người nóng ran mà liên tục nhìn đồng hồ rồi cằn nhằn.
Tựa như nếu xe cứu thương đến trễ thì anh ta sẽ mất đi một miếng thịt vậy.
Cho dù Trương Tuệ có cố gắng trấn tĩnh sếp mình như nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Mức độ chấn động giận dữ của An Kính chỉ có đi lên chứ không có đi xuống.
Lâm Tô Tô nghe kể lại mà vẫn có thể cảm nhận được không khí căng thẳng lúc đó.
Bất quá, trong lòng cậu cũng vui vui.
Không ngờ, chỉ trong vòng mấy tháng thực tập mà cậu lại lời được nhiều tình yêu, sự quan tâm của mọi người đến như thế.
Từ bây giờ, ngoài Vương Hoài ra, cậu đã có thêm chị Nhã Đan, thư kí Trương,..
lo lắng cho mình.
Và đặc biệt là một người sếp tốt như An tổng nữa.
“À… em biết không? Công ty chúng ta dừng hạng mục hợp tác với Trương gia rồi đó.
Cho nên em không cần làm tài liệu kia nữa đâu.
Chúng ta sẽ triển khai dự án mới.”
Lâm Tô Tô nghe vậy thì không vui như tưởng tượng.
Trong lòng cậu tràn ngập áy náy.
Nếu nói như vậy, chẳng phải vì cậu nên An thị mới bỏ lỡ dự án này hay sao?
Lâm Tô Tô không phải người ngu ngốc.
Dự án này đã đi được 1/3 chặng đường, nếu bỏ lỡ chắc chắn sẽ có thiệt hại không nhỏ.
Nhìn thấy cái môi mím chặt của cậu, Nhã Đan lập tức hiểu ý, cô cầm chặt tay cậu an ủi.
“Đây hoàn toàn là lỗi của bên Trương gia, không phải lỗi của em.
Tên Trương Tất Phong kia tính cách như thế, ai biết làm ăn với hắn sau này có rủi ro động trời nào hay không.
Hơn nữa, chủ tịch tuyệt đối sẽ không để chúng ta chịu thiệt.
Cho nên em đừng áy náy.”
“Vâng ạ.”
Lâm Tô Tô được đồng nghiệp an ủi, cuối cùng cũng xốc lại tinh thần.
Chuyện qua rồi, nghĩ cũng không được gì.
Cậu vỗ vỗ má mình, cố sức hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực.
Chuyện của ngày xưa qua rồi Lâm Tô Tô.
Bây giờ mày phải cố gắng sống tiếp, làm việc cho bản thân mình, và trả lại tất cả những gì mà bọn chúng đã gây ra cho ngươi.
...***...!
Cốc… cốc… cốc…
“Chủ tịch, tôi vào được không ạ?”
An Kính vốn dĩ hơi rối rắm nên không muốn gặp ai, bất quá nghe được giọng nói quen thuộc kia, hắn lập tức quay xe.
“Cậu vào đi.”
Lâm Tô Tô đẩy cửa bước vào.
Trên gương mặt đẹp trai vẫn còn dán miếng băng vết thương chỗ cằm.
Nhưng nó cũng không làm