Rầm….
Rầm….
Tiếng đập phá đồ đạc, tiếng bình hoa vỡ, tiếng mắng chửi la hét ỏm tỏi náo động cả căn biệt thự của Trương gia.
Trương Tất Phong điên cuồng ở trong phòng của mình mà đập tất cả những gì hắn thấy được, bất chấp cả ngăn cản của người mẹ.
Lúc này cơn nóng giận trong hắn như được tiêm chất kích thích mà tăng lên đến tận não.
“Mẹ kiếp.
Thằng chó Lâm Tô Tô đó, thế mà dám chống đối lại tao.
Ai cho nó cái gan đó.
Ngày đó tao nên bóp nó chết cho rồi.”
Trương Tất Phong mặt mũi đỏ gay đỏ gắt, bàn tay nổi đầy gân xanh cầm những cuốn sách điên cuồng vứt xuống mặt đất.
Hắn ta đang điên lên đây, nghĩ đến hình ảnh An Kính bế Lâm Tô Tô lúc đó lại còn quay ra đe dọa mình, làm hắn bực bội muốn chết.
“Thằng cháu bất hiếu, mày làm cái gì thế hả?”
Trương Tất Đan đi xã giao về, nhìn thấy căn nhà tan hoang thì không chịu nổi nữa mà lên tiếng mắng mỏ.
“Ông nội, Lâm Tô Tô hắn ta..”
“Mày thì có.
Mày có biết vì chuyện của mày mà tao bị cười nhạo ra sao không? Thân là giám đốc của Trương thị mà không lo làm ăn, suốt ngày theo đuôi một thằng con trai, còn làm người ta bị thương.
Cuối cùng bị An tổng cấm cửa.
Mày thấy mấy cái này vẻ vang lắm hay sao.
Trương Tất Phong, tao biết mày không có tài cán gì, vị trí giám đốc cũng chỉ là hoa danh, nhưng mày lại làm ra những thứ xấu hổ ảnh hưởng đến Trương gia.
Mày có tin là tao giết mày hay không?”
Lão Trương mắng một tràng dài mà không ngừng nghỉ.
Ở buổi tiệc xã giao hôm nay, ông đã bị các thế gia khác cười vào mặt cho nên muốn trút tất cả tức giận này lên kẻ đã gây ra nó.
Nếu Trương Tất Phong không phải cháu ông, có lẽ ông đã giết nó từ lâu rồi.
“Ông nội, chuyện này..
ông cũng biết con đến với Lâm Tô Tô vì mục đích khác chứ có yêu đương gì đâu.
Chuyện lần này là cậu ta gài con mà thôi.
Ông nội, con tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng nhà mình cả.”
Trương Tất Phong sợ ông mình giận, vội vã đi tới vuốt ve cơn giận của ông.
Hắn năm nay dù gần 30 tuổi nhưng chỉ lo ăn chơi cho nên bất kể quyền hành gì cũng nằm trong tay ông nội.
Nếu không có sự cho phép của ông, hắn cũng không có tiền hay quyền hành gì cả.
Trương Tất Đan cũng không nỡ đánh thằng cháu đích tôn của mình.
Ông ngồi phịch xuống sô pha, mệt mỏi thở dài.
Sâu trong đáy mắt là sự bất lực cùng cực.
“An Kính vẫn không chịu buông.
Đó mới là phiền phức.”
“Anh ta sao lại quan tâm tới Lâm Tô Tô như thế?”
Trương Tất Phong không tin rằng chỉ vì một nhân viên nho nhỏ mà An Kính lại từ bỏ hoàn toàn hạng mục với Trương thị.
Hắn nhíu mày, suy nghĩ một chút về thái độ của An Kính ngày hôm đó.
Lo lắng, tức giận, hung dữ, lại có chút mất bình tĩnh.
Hoàn toàn không giống với phong thái điềm đạm thường ngày của anh ta.
Rốt cuộc lý do là vì sao?
Chẳng lẽ…?
Trương Tất Phong như suy nghĩ ra cái gì đó.
Hắn nhướng mày.
“Ông nội, con có cách đối phó với bọn họ rồi.
Có lẽ, con đã nắm được điểm yếu của An Kính rồi.”
...***...
Lâm Tô Tô sau khi hoàn thành công việc, nhưng cứ chần chừ mãi không về.
Tối nay cậu mời ông chủ ăn cơm a.
Không hiểu sao lại có chút hồi hộp.
“Tô Tô, sao em không về đi? Hay có cần chị cho ké một đoạn không?”
Nhã Đan quan tâm hỏi.
Từ lâu cô đã xem cậu nhóc dễ thương này như em